THỀ NGUYỀN - Trang 1040

Hắn cúi người định nhặt lên xem, không ngờ, cây trâm gỗ đàn vân

vàng rớt ra khỏi vạt áo, rơi xuống đất ‘cạch’ một tiếng.

Bình Sinh ngây người, cũng không vội lục tìm trong đống giấy tuyên

thành kia. Bất ngờ, cây trâm kia như bám vào đất nhanh chóng mọc rễ nảy
mầm, phút chốc liền trở thành một gốc đại thụ che trời, sinh ra vô số ảo ảnh
không thể tưởng tượng nổi —

Đó là một thiếu niến đang cẩn thận chọn lựa một nhánh cây gỗ đàn

vân vàng, vừa thì thầm vừa tỉ mẩn gọt đẽo, mãi đến khi cành cây kia trở
thành một cây trâm nhẵn bóng. Hắn thì thầm với bản thân, toàn là tình cảm
lưu luyến sâu nặng.

Chuyển qua một khung cảnh khác, trong Miếu Nguyệt lão, cuối cùng

người đó cũng có cơ hội tự tay cài cây trâm lên mái tóc người con gái yêu
thích, ước hẹn cùng nàng đời đời kiếp kiếp. Nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười,
chủ động hôn lên môi hắn, trong lòng hắn vui mừng hớn hở.

Mà sư phụ của hắn, cô gái đó, không phải ai khác, chính là Thiên Sắc.

Thì ra, lưu lại trong cây trâm này là kí ức của người tạo ra nó.

Bên nhau hạnh phúc, lưu luyến triền miên; thấy người khác thăng trầm

mà bản thân lại u buồn; tay nắm chặt tay… tất cả đều đột ngột nhưng lại
như nước chảy thành sông, từng có phân ly, từng có tái hợp, nhưng điều
duy nhất không thay đổi là quyết tâm bên nhau để làm một đôi tình nhân
đời đời kiếp kiếp.

Bình Sinh vẫn đứng nhìn, đây là trí nhớ của người khác, có lẽ là của

phàm nhân tên Thanh Huyền kia. Chỉ có điều, càng xem, hắn càng cảm
thấy kỳ lạ, giống như hắn chính là Thanh Huyền, trải qua tham sân si hỉ nộ
ái ố, còn có cả tình yêu nam nữ mà hắn chưa từng trải qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.