THỀ NGUYỀN - Trang 1050

ông quay lưng đi: “Trong nhân loại cũng có rất nhiều kẻ si tình, vào địa phủ
rồi mà vẫn không chịu đầu thai chuyển kiếp chỉ một lòng muốn ở cùng
người thuở đầu gặp gỡ, mà lại không biết tình yêu nam nữ vốn là đóa phù
dung sớm nở tối tàn, cũng chính là oan nghiệt và món nợ nhân duyên. Cho
dù có cố chấp không chịu từ bỏ thì sau đó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn
người kia uống canh mạnh bà rồi quên mất mình, nắm tay người khác hạnh
phúc vui vầy.”

Lời này chẳng khác nào chọc vào chỗ đau của Bình Sinh.

Kiếp đầu tiên trong vòng luân hồi, hắn đã làm một “kẻ si tình”, vì yêu

hoa thược dược mà liên lụy đến Thiên Sắc, sau đó lại còn đại náo U Minh
Ti.

Quan trọng hơn, hắn còn nhớ Thiên Sắc từng hỏi hắn…

Ngươi từng vì yêu hoa thược dược không tiếc mạng đại náo U Minh

Ti, bây giờ nếu ngươi may mắn gặp lại nàng ta thì ngươi có còn trân trọng
nàng như báu vật giống năm xưa không?

Lúc đó hắn đáp như lẽ đương nhiên.

Người năm xưa thích hoa yêu thược dược không phải là Thanh Huyền,

mà đó là kiếp trước của Thanh Huyền. Thanh Huyền và hắn là hai người
hoàn toàn khác nhau, hắn là hắn, còn ta là ta, ta chỉ thích một mình sư phụ
thôi…

Vì vậy, theo cách nói này, người trân trọng Thiên Sắc như châu như

báu là Thanh Huyền, mà không phải là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế
Bình Sinh.

Cho nên, Thiên Sắc mới tuyệt vọng sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.