THỀ NGUYỀN - Trang 1106

“Người vẫn ở đây chờ Thanh Huyền, kể từ lúc ta bắt đầu biết nghe

biết nói, những chuyện người kể cho ta đều có liên quan đến Thanh Huyền,
từng chuyện từng chuyện chưa từng bỏ sót.” Giọng điệu không cảm xúc,
nam tử có khuôn mặt giống hệt Thanh Huyền vẫn bình thản, mỗi câu đều
nhắc đến cái tên ‘Thanh Huyền’, giống như cố ý nhấn mạnh: “Người vẫn
thường nói, nếu Thanh Huyền không nhớ ra người, thì chỉ dựa vào một
mảnh hồn phách của người, có lẽ cả đời này sẽ không một ai biết người và
ta đang ở đây, cũng không có ai có thể tìm đến đây.”

Bình Sinh hoảng hốt, hoàn toàn không thể tả cảm giác hiện giờ của

mình, giọng nói vất vả lắm mới tìm về được bị thứ gì đó chặn lại, lòng đau
như dao cắt.

“Nàng, nàng…” Bình Sinh không biết mình nên nói gì, hắn cảm thấy

dòng khí xung quanh mình như ngưng tụ lại, dồn nén xuống khiến hơi thở
hắn nghẹn ngào.

“Bây giờ ngài đã đến đây, nói cách khác, rốt cuộc ngài cũng nhớ ra

Thiên Sắc?” Lúc nam tử hỏi câu này thì chăm chăm nhìn Bình Sinh, cố tình
nhấn mạnh hai từ ‘rốt cuộc’ như trào phúng như chất vấn, xen trong đó còn
có cơn phẫn nộ không thể kiềm chế.

Khổ sở gật đầu, trái tim Bình Sinh như bị khoét mất một lỗ, nỗi đau

như moi tim khoét xương lướt qua tứ chi bách hải. Môi Bình Sinh khẽ giật,
cuối cùng hắn không nói gì, chỉ cắn chặt răng nắm chặt đôi tay, lòng thầm
lặp đi lặp lại những lời xin lỗi, hắn chậm rãi bước từng bước về phía trước.

Bóng áo đỏ thẫm hệt như trong ký ức, màu đỏ tươi như máu khiến

lòng người hoảng sợ, mà bóng người gầy gò yếu ớt vẫn luôn trầm mặc ít
nói chấp nhận mọi thứ trong hồi ức giờ đã rất gầy gò, bóng dáng nàng càng
nổi bật giữa biển hoa hướng dương rực rỡ, bóng hình ấy tỏa ra sự bất lực
suy sụp và đau thương khó kiềm nén.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.