THỀ NGUYỀN - Trang 1111

Vốn là, Bình Sinh cũng thấy mắc nợ Lôi Lôi, dù sao Nha Nha và Miêu

Miêu vừa sinh thì đã ở Huyền Đô Ngọc Kinh, được Ngự Quốc Tử Quang
phu nhân toàn tâm chăm sóc. Còn Lôi Lôi lại ở bên Thiên Sắc, cùng Thiên
Sắc trải qua hai ngàn năm gian khổ không ai hay biết, không người hỏi
thăm, cho nên dù Lôi Lôi rõ ràng nhỏ tuổi nhất, nhưng bất luận là ngôn từ
hay cử chỉ đều già dặn trước tuổi. Hơn nữa, nếu lúc đó không có Lôi Lôi thì
chưa biết chừng Thiên Sắc sẽ hồn phi phách tán thật.

Vì thế, Bình Sinh quyết định, dù Lôi Lôi có muốn gì đi nữa, hắn sẽ

toại nguyện thằng bé bằng mọi biện pháp.

Nhưng, ‘bất cứ thứ gì’ đó tuyệt đối không bao gồm Thiên Sắc!

Cho nên, khi Bình Sinh thấy tiểu tử Lôi Lôi cứ bám lấy Thiên Sắc cả

ngày, như hình với bóng từng giờ từng phút, thậm chí ngủ cũng phải nằm
cùng Thiên Sắc thì mặt Bình Sinh lập tức sầm xuống. Mà tiểu tử Lôi Lôi
chẳng biết là không hiểu chuyện hay là cố tình khiêu khích, khi ngủ thằng
bé cứ ôm chặt cánh tay Thiên Sắc không chịu buông ra, khiến Bình Sinh
hận không được, buồn không xong đành ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ không
nói nên lời.

Vất vả lắm mới có một đêm Lôi Lôi đi ngủ sớm, Thiên Sắc ngủ cùng

với nó, Bình Sinh cho rằng đó là thời cơ tốt bèn kéo kéo Thiên Sắc, mở bàn
tay đang níu chặt tà váy Thiên Sắc của Lôi Lôi, hắn định ôm Thiên Sắc về
Tử Vi điện âu yếm một phen. Nhưng không ngờ, khi Bình Sinh vừa mới bế
Thiên Sắc khỏi giường thì Lôi Lôi đã tỉnh lại…

Thằng nhóc con kia bình thường lời nói cử chỉ không giống trẻ con,

thế nhưng lúc đó lại giả vờ ngây thơ vô tội, bé bĩu môi, mắt rưng rưng, uất
ức vô hạn lên án: “Mẫu thân có phụ quân rồi thì không cần Lôi Lôi nữa…”
Vừa dứt lời, thằng bé hít mũi, bĩu môi ra, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.