THỀ NGUYỀN - Trang 118

Tục ngữ có nói, gió mây chuyển dời không thể đoán trước, họa phúc

con người một sớm một chiều. Trước hôn sự một ngày, Phó lão gia qua đời,
chuyện vui biến thành tang sự. Vì giữ đạo hiếu, Phó Thu Nương chịu tang
cha năm năm, tuy rằng Triệu Phú Quý rất bất mãn vì không cưới được vợ
nhưng nhìn bụng Phó Thu Nương dần lớn lên cũng đành nhẫn nại. Cuối
cùng, sau 10 tháng, Phó Thu Nương sinh hạ một đứa bé trai trắng trẻo, mập
mạp khiến Triệu Phú Quý càng thêm đắc ý.

Nhưng Triệu Phú Quý cũng không đắc ý lâu vì con trai của Phó Thu

Nương lớn dần lên thì càng biểu hiện bất thường, ba tuổi chưa nói được,
suốt ngày chỉ biết cười ngây ngô, nước miếng nước dãi chảy ròng ròng. Sau
đó, đại phu tới khám mới kết luận đó là một đứa bé thiểu năng bẩm sinh.

Thì ra, cậu bé thiểu năng kia chính là tiểu thiếu gia của Triệu phủ, là

con rơi do Phó Thu Nương sinh ra!

Sau khi nghe mọi chuyện, không cần ngẫm lại Thanh Huyền cũng hơi

xúc động, nhìn Phó Thu Nương liền nghĩ đến Cổ Huệ Nương chết oan
mạng kia, cảm thấy đồng cảm với những cô gái bất hạnh này. Thiên Sắc
vẫn không nói một lời, sắc mặt lạnh nhạt, thấy Phó Thu Nương bỏ đi sau
khi bị mắng, liền bỏ mặc Thanh Huyền đứng đó bước qua.

Triệu Phú Quý vừa mắng người té tát xong, thấy Thiên Sắc đi qua, lập

tức giấu ngay thái độ hung hăng hống hách, tươi cười nịnh nọt: “Pháp sư,
con quỷ trong phường nhuộm — ngài xem — có thể thu phục nhanh một
chút được không —”, lão úp mở với hy vọng Thiên Sắc có thể mau chóng
giải quyết chuyện phiền toái này.

Biết rõ tội ác không thể tha thứ của lão nhưng Thiên Sắc vẫn thản

nhiên đối mặt, giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, đôi mắt trong veo như nước
mùa thu càng lạnh lẽo, chỉ nói một câu: “Đã thu phục xong.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.