THỀ NGUYỀN - Trang 128

sống, ta, ta — ta cũng không muốn như vậy, nhưng thật sự không có cách
nào khác —”

“Chỉ là không có đường sống thôi sao?” Thiên Sắc nhíu mày, đôi mắt

đen lạnh nhạt không chút thương hại khẽ chớp, không hề nổi giận chỉ cắt
ngang lời y: “Ngươi có biết, ngươi hại nó bị tra tấn thành như thế nào
không?”

Phó Vân Xuyên co rúm người lại, không giải thích nữa, chỉ biết cúi

đầu không dám ngẩng mặt lên.

“Thanh Huyền, bây giờ cũng là lúc ngươi nhớ lại một số chuyện trong

quá khứ.” Thấy Thanh Huyền mơ hồ không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra,
Thiên Sắc khẽ thở dài, xoa tay lên trán Thanh Huyền, nhẹ nhàng chạm vào
mi tâm, mở toang trí nhớ bị phong ấn của cậu.

Trí nhớ bị phong ấn tuôn ra mạnh mẽ như thủy triều —

Thanh Huyền vẫn không thể nhớ nổi mình đã gặp sư phụ như thế nào.

Cậu cũng biết mình đã quên mất một số chuyện. Chỉ nhớ là mình rất hốt
hoảng, nằm mơ lâu thật lâu, trong giấc mơ rất ồn ào nhưng cậu vẫn ngủ rất
sâu, rõ ràng rất muốn tỉnh dậy nhưng hoàn toàn bất lực. Trong giấc mơ đó,
cảnh tượng mơ hồ lặp đi lặp lại, cậu như chìm ngập trong đó, sau khi tỉnh
lại thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt sư phụ. Tuy rằng lạnh lùng, không
hề mỉm cười nhưng lại làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp và an toàn.

Khi đó, cậu đã quên bản thân mình từng trải qua khoảng thời gian tối

tăm u ám này, vì Thiên Sắc phong ấn trí nhớ của cậu.

Bây giờ trí nhớ quay về, cậu không thể tin nổi bản thân mình đã từng

trải qua những ngày vô cùng bi thảm như vậy.

Ngày đó ở viện kỹ nam, cậu vô tình nghe thấy ông chủ và vợ bàn bạc,

định cho cậu tiếp khách, vì thời gian này rất thịnh hành phong trào đoạn tụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.