THỀ NGUYỀN - Trang 136

đứng trước mặt lại dần trở nên mơ hồ. Một lúc sau, cậu nén cảm xúc đang
dâng tràn xuống: “Sao người lại phong ấn đoạn ký ức này của con?”

Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều ký ức không thể nào chịu nổi, tới nay cậu

đều để nó tự lãng quên hoặc xóa nhòa những cảm xúc đau đớn ấy. Về
chuyện không thể nhớ nổi lần đầu gặp sư phụ, cậu nghĩ cũng chẳng cần
thiết phải vắt óc tìm hiểu mọi chuyện, có điều cậu thật sự không ngờ sự thật
lại như thế này.

“Dù lúc ấy người đang hôn mê nhưng cực kỳ tức giận, sắc mặt thê

lương, oán hận và thù hằn rất nặng nề. Nếu để ngươi tu luyện trong tình
trạng như vậy hoàn toàn không có lợi.” Thiên Sắc bình tĩnh đáp lại, nàng
không nói cho cậu biết mười kiếp trước vì dễ dàng tin tưởng người khác
cậu đã mang nghiệp chướng vào người, mỗi kiếp đều phải chịu đày ải để
đền bù và chuộc tội, chỉ nhẹ nhàng nói tránh nhằm cảm hóa: “Bây giờ
ngươi đã biết phân biệt đúng sai, quay đầu nhìn lại tất cả mọi chuyện chắc
chắn sẽ tỉnh ngộ.”

Tỉnh ngộ sao?

Nói thật, có lẽ ngộ tính của cậu quá thấp, cậu không hề ngộ ra điều gì

từ cái gọi là nghiệp chướng kia, ngược lại chỉ ghi sâu vào trí óc tất cả
những việc sư phụ đã làm cho cậu. Thật ra, nghĩ kỹ lại có khi cậu phải cảm
ơn Phó Vân Xuyên, nếu y không bán đứng hãm hại, khiến cậu thập tử nhất
sinh thì cậu sẽ không có cơ hội gặp sư phụ và có được hàng loạt may mắn
như vậy?

“Không ngờ ngày đó sư phụ lại cứu Thanh Huyền không chút tính

toán.” Giọng cậu trầm thấp nhẹ nhàng trả lời, khẽ cúi đầu giấu mặt sau
đống vải, không diễn tả nổi cảm xúc trong lòng lúc này.

Nghe cậu nói vậy, Thiên Sắc trầm mặc một lúc, đôi mắt đen thẳm ẩn

hiện ánh sáng càng làm nổi bật nét tĩnh mịch. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.