THỀ NGUYỀN - Trang 140

nếu cho ta để trợ giúp tu hành, nói không chừng ta có thể làm được nhiều
việc không ngờ —”

Nghe mục đích sử dụng pháp khí của Hoa Vô Ngôn, Triệu quản gia

hơi sửng sốt. Sau khi bình tĩnh lại, sắc mặt trở nên kỳ lạ: “Ngươi muốn tu
tiên?” Y quan sát kỹ càng Hoa Vô Ngôn từ trên xuống dưới, đột nhiên hừ
một tiếng, giọng nói vốn bình thản chợt trở nên khàn khàn, không rõ là xúc
động hay nghi ngờ: “Tu tiên có gì tốt chứ, sao người người đều đổ xô vào
đó?”

Hoa Vô Ngôn cười thản nhiên, không bận tâm chỉ bình tĩnh hỏi lại:

“Vậy ngươi nói xem, tu tiên có gì không tốt khiến ngươi chẳng thèm ngó
ngàng đến?”

Triệu quản gia cũng không muốn bàn luận vấn đề này, chỉ với vào ống

tay áo lấy mấy thứ vừa đào xong đặt lên bàn: “Muốn thì lấy đi, dù sao ta
cũng không dùng đến mấy thứ này.”

Khi Hoa Vô Ngôn thấy rõ vật trên bàn, chợt mỉm cười đầy hiểu biết:

“Đây chẳng phải là chuỗi hạt Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn – pháp bảo trấn giữ
Thanh Phong đạo quan đã mất tích tám năm trước sao?” Mắt gã rất tinh, chỉ
nhìn thoáng qua những thứ đang nằm rải rác trên bàn cũng có thể đoán
được là vật gì. Ngẩng đầu, gã nhìn Triệu quản gia nói tiếp: “Quả nhiên ta
đoán không sai, ngươi chính là tiểu đạo sĩ trông coi đạo quan – Trần
Không.”

Trên bàn chính là chuỗi hạt Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn, tổng cộng có mười

tám viên, tròn trịa nhẵn bóng, tỏa ra ánh sáng nâu nhạt dưới ánh trăng mờ.
Vật này rất quý hiếm, nghe nói là do một người duy nhất trong toàn cõi tiên
nhân, từ hàng chân nhân tu luyện trở thành tín đồ Phật giáo, đến biên giới
Tây phương thắp đèn nghe Phật tổ giảng kinh xong đi ngang qua Thanh
Phong đạo quan để lại. Tuy là vật của Phật môn nhưng vô cùng có ích với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.