THỀ NGUYỀN - Trang 142

ước đẹp đẽ của Hoa Vô Ngôn: “Chẳng phải sư phụ ta đã nói rõ rồi sao,
người sẽ không song tu với gã hồ ly thối nhà ngươi đâu, ngươi quên chuyện
này đi!”

Tự dưng bị chế nhạo, Hoa Vô Ngôn hận nghiến răng nghiến lợi:

“Đúng là khó tin, nàng lại để cho cây sinh mệnh này chạy lung tung!” Rốt
cuộc hồ yêu vẫn là hồ yêu, chỉ chớp mắt gã đã nảy ra ý hay, nhìn nét mặt hờ
hững của Triệu quản gia, xấu xa đổ thêm dầu vào lửa: “Trần Không, tiểu
quỷ tự cao này muốn chia một phần, xin ngài chỉ điểm, dù sao giết một
người hay hai người cũng là giết người.”

Trần Không chẳng phải đồ ngốc, sao không biết Hoa Vô Ngôn muốn

lợi dụng y mượn đao giết người. Cho nên y không mắc mưu, chỉ cười lạnh
một tiếng. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên khiến nụ cười lạnh lẽo trên
mặt y hoàn toàn biến mất.

“Triệu, Triệu quản gia!”

Giọng nói kia mang theo chút hoảng sợ run rẩy, tuy rằng không kiên

cường như ngày thường nhưng rất quen thuộc, mỗi lần nghe y đều cảm
thấy lòng ngọt ngào, có điều lúc nào cũng phải tỏ vẻ nghiêm túc. Đúng vậy,
y thích chủ nhân giọng nói này, thích đến mức có thể vì nàng làm mọi
chuyện. Cho nên, y đánh cắp Phật bảo, đến trấn nhỏ này mai danh ẩn tích,
vì chỉ như vậy mới có thể gần nàng thêm một chút.

Đáng tiếc, người nàng yêu lại là ca ca của nàng.

Khoảng cách giữa nàng và y, dù gần trong gang tấc, cũng vĩnh viễn

không thể vượt qua.

Chủ nhân giọng nói kia là Phó Thu Nương!

Thấy sắc mặt Trần Không đột nhiên thay đổi, Thiên Sắc mới xuất

hiện: “Phó Thu Nương, ngươi và Trần Không vốn có quan hệ sâu xa. Y vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.