THỀ NGUYỀN - Trang 154

Ngày chém đầu thị chúng, Trần Không đầu mình mỗi nơi, máu đẫm

pháp trường. Mà Phó Thu Nương, vì hổ thẹn áy náy nên tinh thần hoảng
hốt, lúc giặt quần áo nàng bất hạnh trượt chân rơi xuống nước, ngạt nước
bỏ mình. Cho nên thầy trò Thiên Sắc đi cùng Nguyên Thanh đạo trưởng
đến nhặt xác Trần Không, cũng là lúc chứng kiến cái kết cục khiến người ta
thương cảm không nguôi.

Không thể không nói rằng, chỉ trong vòng hai tháng, trải qua những

chuyện không thể tưởng tượng, tâm trạng Thanh Huyền đã không còn như
hai tháng trước đây. Lúc ấy, cậu chỉ một lòng muốn trốn khỏi cái mà cậu tự
cho là sỉ nhục, nhưng trải qua chuỗi sự việc trên đường đi đã khiến cậu lột
xác hoàn toàn.

Sáng sớm, lúc cậu đang thu dọn hành lý để quay về Yên Sơn ở Đông

Cực cùng Thiên Sắc, bất ngờ tiểu nhị trong khách điếm tới gõ cửa phòng
với vẻ mặt hơi buồn bực, gã bất đắc dĩ nhắn lại rằng có một người tự xưng
là cố nhân muốn gặp Thanh Huyền, dù gã có đuổi mãi kẻ đó cũng không đi.

Thiên Sắc đang lặng lẽ chép kinh, Thanh Huyền hỏi ý kiến nàng chỉ

khẽ gật đầu. Chờ đến khi Thanh Huyền xuống lầu mới phát hiện, người tự
xưng cố nhân đuổi mãi không đi lại chính là Phó Vân Xuyên đang mắc
bệnh hiểm nghèo, mọi người tránh còn không kịp.

Không chỉ thế, Phó Vân Xuyên còn dẫn theo một đứa trẻ, đó chính là

đứa bé thiểu năng đã bén duyên với Thanh Huyền trong khu rừng khóc
đêm.

Vừa sáng ra đã gặp phải ‘cố nhân’, Thanh Huyền thật không thể nói rõ

cảm xúc trong lòng mình, cậu đành lẳng lặng đứng trước mặt Phó Vân
Xuyên không nói một lời. Trái lại, đứa trẻ thiểu năng vừa gặp Thanh Huyền
đã lon ton chạy tới, thân thiện ôm lấy chân cậu, miệng liếng thoắng a… a…
a, bầu không khí lúc này mới dịu đi đôi chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.