THỀ NGUYỀN - Trang 156

Thanh Huyền vội vàng đỡ lấy Phó Vân Xuyên, không hề e ngại căn

bệnh khiến người ta sợ hãi tránh né, cậu hơi khó xử trả lời: “Việc này, ta
phải xin chỉ thị của sư phụ trước đã.” Cúi đầu nhìn đứa bé đang nở nụ cười
ngây ngô, Thanh Huyền lúng ta lúng túng đáp, lòng thầm suy nghĩ phải
thuyết phục sư phụ thế nào đây.

“Không cần xin chỉ thị ai cả, ngươi muốn làm gì thì cứ làm.”

Đúng lúc cậu khổ não suy tư thì giọng nói Thiên Sắc đột ngột vang lên

từ phía sau, ngữ điệu vẫn lạnh lùng nhất quán. Thanh Huyền xoay người
lại, trông thấy tiểu nhị đang ôm mấy túi hành lý lúc nãy cậu đã thu dọn đi
theo sau Thiên Sắc. Còn thái độ Thiên Sắc rất bình thản, lúc đi ngang qua
Phó Vân Xuyên nàng hững hờ cất tiếng, lời nói không giống như giải thích
hay là trào phúng, nét mặt thờ ơ khiến người ta lần không ra, ấy thế mà ngữ
điệu lại mang theo chút hơi lạnh khiến người ta hoảng sợ. Nàng lẳng lặng
cất bước ra khỏi khách điếm, chỉ để lại một câu nhắc thở thản nhiên:
“Thanh Huyền, phải đi rồi!”

Phó Vân Xuyên sửng sốt một lát mới phản ứng kịp, còn Thanh Huyền

đã vui vẻ đón lấy hành lý trong tay tiểu nhị, kéo đứa bé đuổi theo Thiên
Sắc.

Không có cảnh cốt nhục phân ly quyến luyến không rời, cũng không

có màn cha con chia cách nước mắt chảy xuôi. Hoàn cảnh này khiến Phó
Vân Xuyên ngơ ngác mở bàn tay phải ra, bất chợt y phát giác bàn tay trống
không, lúc này y mới vội vàng chạy ra cửa khách điếm.

Trên bầu trời, y trông thấy vài đám mây đỏ như máu xen lẫn vài cụm

mây xám ôm lấy vầng dương ban mai hơi ửng đỏ, hai màu sắc không ăn
khớp thế nhưng lại đan xen hài hòa đến vậy.

*******

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.