THỀ NGUYỀN - Trang 157

Trên Yên Sơn, Đông Cực trồng rất nhiều ngô đồng, thân cây cao

khẳng khiu, âm thanh từng phiến lá đỏ xạc xào trong gió hòa cùng tiếng
đàn du dương xa vắng, ấy vậy mà lại khiến phượng và hoàng cất tiếng hót
truy đuổi nhau.

* Đều là phượng hoàng, nhưng con trống gọi là phượng, mái là hoàng.

Hay cho cảnh Phượng cầu Hoàng kỳ diệu!

Lam Không ngồi trên cây ngô đồng, mỉm cười cầm bình rượu lên, y

thưởng thức từng ngụm từng ngụm một. Không ngờ, hành động phè phởn
chè chén của y lại khiến cho vài giọt rượu với hương thơm ngấm vào gan
ruột nhỏ xuống người Mộc Phỉ đang đánh đàn dưới tàng cây.

“Sư huynh, huynh sắp uống sạch toàn bộ rượu trên Yên Sơn rồi.” Xưa

nay Mộc Phỉ luôn có phong thái phóng khoáng, dịu dàng như ngọc. Mặc dù
bị người khác quấy nhiễu nhưng y cũng chỉ hơi nhíu mày. Mộc Phỉ vẫn cúi
đầu đánh đàn, mười ngón tay lướt không ngừng trên dây đàn, y lẳng lặng
nhắc đến sự bất mãn và cảnh báo của mình: “Một khi sư tỷ phát hiện ra,
việc này khó mà giải thích.”

“Hắc hắc, ta đã uống sạch rượu thì đương nhiên sẽ đổ nước vào trong

đống bình đó rồi.” Lam Không ngồi trên cây uống rượu như trâu uống nước
lã bật cười khà khà. Hàng năm y đắm mình trong men rượu say, tuy rằng
đôi mắt luôn luôn mơ màng, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn ai hết. Được rồi,
y thừa nhận y có âm mưu, lúc trước y dẫn theo Thanh Huyền đi trộm rượu
là vì để khi sự việc bại lộ, y có thể đẩy thằng nhãi ranh Thanh Huyền ra
nhận tội. “Sau này sư muội có truy cứu cũng không biết là ta làm, ta sẽ nói
là Thanh Huyền trộm rượu uống. Dù con bé có tức đến thế nào đi nữa, cũng
tuyệt đối không trút giận bừa lên đầu Thanh Huyền.”

“Vậy cũng đúng.” Mộc Phỉ cất tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.