THỀ NGUYỀN - Trang 185

“Sư phụ.”

Hắn gọi một tiếng, thấy Thiên Sắc đang chép kinh, lập tức bước vào.

“Về rồi sao?” Thiên Sắc dừng tay ngước nhìn hắn, rốt cuộc vẫn là

người từng trải, dù hắn che giấu bên ngoài rất cẩn thận nhưng ánh mắt len
lén nhìn nàng lại đầy sơ hở, nàng cũng không thấy trách cứ chỉ hỏi một câu:
“Lại ra Đông Cực thu yêu bắt quỷ cho người ta?”

“Gần đây Nhục Nhục ăn rất nhiều.” Thanh Huyền khẽ ho một tiếng,

hơi chột dạ vì dùng Nhục Nhục làm cái cớ, tuy vậy mặt mày vẫn bình tĩnh.
Đúng là trước đây trái cây lương thực trên Yên sơn cũng đủ cho hắn, nhưng
từ khi Nhục Nhục đến đây thì thiếu hụt hẳn. Vì thế, hắn liền học theo sư
phụ, thường xuyên ra Đông Cực thu yêu bắt quỷ cho người ta, không lấy
vàng bạc, chỉ lấy gạo và lương thực.

Có điều gần đây, hắn đi ra ngoài do có việc cần, không phải đơn thuần

vì cơm gạo mà có mục đích khác. Hắn nhớ rất kỹ lời của Lam Không, nếu
sư phụ dẫn hắn đến Tây Côn Luân tham gia yến tiệc Trường Sinh thì hắn
có thể gặp Phong Cẩm. Nói thế nào, hắn cũng không thể thua khí thế, dù
sao cũng phải giữ thể diện cho sư phụ.

Hắn to gan bước lên, lấy một thứ trong vạt áo, run run rút cây trâm cũ

trên tóc Thiên Sắc xuống, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: “Cây trâm của sư
phụ dùng đã lâu nên cũng cũ rồi, Thanh Huyền thấy cây trâm gỗ lê này rất
đẹp, cho nên —” nói dứt lời cuối, hắn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự
căng thẳng: “Sư phụ cài cây trâm này rất đẹp!”

Có thể nói hành động như vậy hơi lớn mật, vượt quá giới hạn, cho dù

là thầy trò cũng có vẻ vô cùng thân thiết. Thiên Sắc hơi sửng sốt nhưng
cũng đoán được là thứ gì:”Ngươi xuống núi vì thứ này sao?” Nàng nhíu
mày, tuy cảm thấy không hợp lễ nghi nhưng cũng không quá để tâm, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.