THỀ NGUYỀN - Trang 189

tay viết một chữ “Tĩnh” thật cứng cáp trên giấy Tuyên Thành trắng như
tuyết, khẽ cúi đầu rũ mắt cảnh báo: “Xưa nay, sư tôn rất nghiêm khắc,
người không thích người nhiều lời lỗ mãng, ngươi đến Ngọc Hư Cung, nhớ
phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không thể tự làm theo ý mình, tự cao
tự đại.”

Nhắc đến “nhiều lời lỗ mãng”, người đầu tiên Thanh Huyền nhớ tới

chính là sư bá mê rượu Lam Không. Mà nếu xét đến tính “nghiêm khắc” thì
sư phụ và tiểu sư thúc quả là được chân truyền của sư tôn. Cho nên, hắn
cũng đã có tính toán trong lòng, tự biết mình nên làm gì và không nên làm
gì.

“Sư phụ người yên tâm, đến Ngọc Hư Cung Thanh Huyền nhất định

sẽ khiến người nở mặt nở mày, tuyệt đối sẽ không có cử chỉ khiến người
xấu hổ đâu ạ.” Tuy rằng một mực cam đoan, thần sắc vẫn bình thản tự
nhiên, nhưng trong lòng hắn đang trào dâng từng đợt sóng ngầm.

Bây giờ lên Tây Côn Luân, hắn không thèm cũng lười kiếm chuyện

với gã Phong Cẩm kia. Cho nên, sư phụ vốn không cần lo lắng hắn xử sự
thiếu thận trọng. Nếu oan gia ngõ hẹp là chuyện không thể tránh khỏi, thì
hắn cũng đành phải cúi đầu, quá lắm thì rũ mắt, thở dài gọi gã Phong Cẩm
kia một tiếng “Chưởng giáo sư bá”. Chút thể diện và đường lui bề ngoài
vẫn phải có, tuy nhiên lúc gặp mặt có chửi thầm gã đó trong bụng hay
không lại là chuyện của hắn.

Ai bảo gã Phong Cẩm đó tổn thương sư phụ hắn làm gì!?

Dù sao, khắp lục giới chả phải đã có lắm tin vịt ám chỉ hắn là tiểu nam

sủng được sư phụ nuôi để làm ấm giường sao? Cho đến giờ, hắn không hề
thấy tin đồn đó phản cảm hay giả dối đáng khinh bỉ, ngược lại lúc nào hắn
cũng vừa hứng chí nghe đám tán tiên không biết sự thật miêu tả chi tiết câu
chuyện vừa âm thầm đắc ý. Tuy rằng, tôn ti thầy trò không thích hợp, nếu
xem xét kỹ thì thân phận của hắn không vẻ vang gì, nhưng nói thế nào đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.