THỀ NGUYỀN - Trang 21

“Quán trà?” Nghe thấy âm thanh thay quần áo loạt xoạt của cậu, Thiên

Sắc khẽ hừ: “Đầu đường vắng vẻ hoang vu, mồ hoang cỏ dại khắp nơi, làm
gì có quán trà chứ?”

Nghe sư phụ nói tới ‘mồ hoang cỏ dại’ Thanh Huyền bất chợt rùng

mình. Cậu nhớ tới khuôn mặt tươi cười của người bán trà kia, phút chốc
thấy sởn cả gai ốc, mồ hôi lạnh toát đầy lưng, đầu óc hỗn loạn. Cậu tức tốc
nhặt y phục dưới đất lên, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất.

Thay ra bộ y phục nghe sư phụ bảo đầy mùi hồ yêu, cậu thấy nghi ngờ

bèn đưa lên mũi ngửi nhưng lại không ngửi ra mùi gì lạ. Nếu người bán trà
kia quả thật do yêu hồ biến thân vì có âm mưu khác, vậy tột cùng mục đích
của nó là gì? Thanh Huyền cậu chẳng qua chỉ là một tên đệ tử vô danh tiểu
tốt ở Đông Cực, vừa không tinh thông thuật pháp, tu vi lại nông cạn, sao
cần phải lãng phí công sức lừa cậu lòng vòng như vậy?

Thay quần áo xong, thấy Thiên Sắc vẫn còn khoanh tay đưa lưng về

phía mình. Thanh Huyền cười lấy lòng, hơi bất an bước đến sau lưng Thiên
Sắc.

Thật ra, lúc cậu được sư phụ mang về Yên sơn đã được mười một tuổi.

Nay hồi tưởng lại, cậu còn nhớ mang máng lúc trước mình là một tên ăn
mày không cha không mẹ lang thang khắp chốn, bị người ta khinh khi chèn
ép, chịu đủ khổ cực rày đây mai đó. Nhưng chuyện sau đó, vì sao cậu gặp
được sư phụ, tại sao lại đến Yên sơn, cậu không còn nhớ rõ. Đến chuyện sư
phụ bị thương nặng mà sư bá kể cậu cũng không có chút ấn tượng nào.

“Sư phụ, lần này Thanh Huyền tự mình xuống núi, tội của đệ tử không

thể dung thứ. Nhưng mà, Thanh Huyền vì thấy người bị thương lâu ngày
chưa khỏi… Nên con mới muốn tới Tây Côn Luân tìm… cỏ tiên linh chi…
trị nội thương… cho người…” Một câu lộn xộn vừa dứt, cậu bất chợt
nghẹn lời. Tuy rằng chuyện này là có nguyên nhân, nhưng cậu vẫn thấy
mình thật bất hiếu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.