THỀ NGUYỀN - Trang 23

kẻ ngốc rồi, gặp được quý nhân.”

Nghe thấy từ quý nhân, Thanh Huyền gãi gãi đầu, cậu biết đó không

phải là mình. Ngẫm nghĩ, sư phụ cũng xem như là quý nhân của cậu, cậu
bỗng thấy cảm động, thương hại cậu bé ngây ngốc kia: “Không biết thụ yêu
bắt được đứa bé ở đâu, có lẽ cha mẹ của nó đã sốt ruột lắm rồi.”

“Dù họ có sốt ruột thế nào cũng là chuyện của họ.” Thiên Sắc thờ ơ,

xem ra nàng không muốn xen vào.

“Nhưng mà, để nó lại đây hình như cũng không ổn lắm…” Thanh

Huyền đưa mắt nhìn xung quanh, nhớ tới cảnh thụ yêu, linh hồn và quỷ sai
lúc nãy chợt rùng mình, tóc gáy dựng đứng cả lên, cảm thấy gió lạnh đang
quét từng cơn. Cậu thấy không đành lòng: “Sư phụ, chi bằng chúng ta đem
nó tới thị trấn hỏi thử, chưa biết chừng sẽ tìm được người thân của nó. Trả
nó về nhà để nó đoàn tụ với gia quyến, cũng xem như tích thêm công đức
cho người tu tiên chúng ta!”

Thiên Sắc liếc nhìn đứa bé bị thiểu năng kia rồi đưa mắt ngó Thanh

Huyền, vẻ mặt cậu ngập tràn chờ mong. Nàng bèn vung ống tay áo, làn sa
mỏng đỏ tươi vẽ lên trên không trung một độ cong mềm mại, chớp mắt
người đã đi xa.

Thanh Huyền dù gì cũng đã ở chung với Thiên Sắc hơn bốn năm, cậu

cũng biết tính sư phụ nhà mình hơi kỳ quặc, người không nói gì có thể hiểu
hơn phân nửa là đã chấp thuận. Cậu lén thè lưỡi, vác cậu bé lên nhanh
chóng đuổi theo.

***

Cách khu rừng khóc đêm khoảng năm mươi dặm là trấn Hồng Trù, nơi

này nổi danh vì gấm nhuộm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.