THỀ NGUYỀN - Trang 220

chí tiến thủ thì chẳng bao lâu sẽ già đi, làm sao có tư cách nói chữ “Thích”
với sư phụ?

Thích, không phải muốn là nói!

“Sư phụ, người đừng nói nữa.” Hắn trầm giọng ngắt lời nàng, trong

lòng dâng lên cảm giác vui sướng khe khẽ, cũng có chút chột dạ: “Thanh
Huyền đã hiểu.”

“Hiểu rồi thì tốt.” Thiên Sắc lên tiếng, quay đầu nhìn Thanh Huyền,

nhìn sắc mặt của hắn, nàng biết rõ cái hắn hiểu hoàn toàn khác ý nàng
muốn nói. Nhưng cũng không giải thích gì, vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt như
nước, hoàn toàn không để ý đến cái ôm không hợp lễ nghi kia, chỉ có hàng
mi khẽ lay động, che phủ bóng dáng mờ nhạt.

Thấy sư phụ trầm tĩnh như vậy, Thanh Huyền cảm giác như có một

thanh đao nhẹ nhàng cứa vào lòng hắn, rung động không nói nên lời. Nhìn
mái tóc dài đen mượt của nàng như lặng lẽ thấm vào trái tim, đột nhiên
khiến hắn bùng lên khát vọng muốn được tự tay kết tóc cho nàng, nhưng nó
cũng đủ phá tan nụ cười trên môi: “Hiện tại, Thanh Huyền mang thân xác
người phàm, chưa tu thành tiên thân, còn sư phụ đã là thượng tiên. Người
tiên vốn không chung đường, nếu chỉ biết hứa hẹn thì hoàn toàn không có
tư cách nói thích sư phụ.” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, được một tấc lại
muốn thêm một thước, nắm chặt tay nàng ấp ủ trong đôi tay hắn như đang
ấp kén bướm, che chở, bảo vệ cho đôi cánh bướm rực rỡ, lộng lẫy ấy như
bản năng trời sinh, thề nguyện cùng người: “Nhưng sư phụ cứ yên tâm,
Thanh Huyền tuyệt đối không giống Chu Ngưng khổ lụy vì tình, không biết
tiến thủ. Đợi đến lúc Thanh Huyền tu thành tiên thân, chắc chắn sẽ vĩnh
viễn ở bên cạnh sư phụ!”

Thiên Sắc ngây người, im lặng nhìn hắn, đôi mắt trầm xuống. Một lúc

sau mới đau khổ cười khẽ như gió lay trong tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm
bình thản mà sáng trong: “Thanh Huyền, không phải vi sư đã nói rồi sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.