THỀ NGUYỀN - Trang 221

Đừng dễ dàng hứa hẹn trọn đời trọn kiếp, cũng đừng nói đến vĩnh hằng?”
Nói xong, nàng rút bàn tay lạnh lẽo của mình ra khỏi đôi tay ấm áp của
hắn, giống như bao nhiêu sự ấm áp bao dung cũng không thể sưởi ấm trái
tim lạnh như tro tàn của nàng.

Cổ họng Thanh Huyền nghẹn cứng, trái tim chấn động, ép thấp giọng,

đôi mắt nhìn chăm chăm lên khuôn mặt nàng: “Sư phụ lo lắng Thanh
Huyền nói được nhưng không làm được sao?”

Tuy nói vậy sẽ làm tổn thương lòng tự tôn, nhưng thà rằng Thanh

Huyền nói thẳng còn hơn. Có thể nói chẳng chút khách khí là bây giờ hắn
hoàn toàn dựa vào sư phụ, dù sau này có gắn bó mãi mãi nhưng nếu hắn
không thể trở nên mạnh mẽ đủ để bảo vệ sư phụ thì tất cả đều là nói suông.

Một người con gái là phải để cho đàn ông tận tâm tận lực che chở và

yêu thương. Sư phụ của hắn xuất sắc khắp thiên hạ như thế vì sao lại gánh
chịu tổn thương từ con người bội bạc kia mà cô đơn chiếc bóng, buồn bực
không vui?

Đúng vậy, hôm nay hắn bày tỏ nỗi lòng, một lời đã nói ra sau này nhất

định, nhất định phải làm được, quyết không nuốt lời!

Nhìn đôi môi mím chặt, đôi mắt sâu lắng pha chút lạnh lẽo cùng đôi

mày nhíu chặt của hắn, nét mặt Thiên Sắc có chút phức tạp. Đôi mắt sắc
bén kia giống như muốn xuyên qua đôi đồng tử của nàng, nhìn thấu lòng
nàng. Biết trong lòng hắn khó chịu, nàng không biết nên nói gì mới có thể
khiến hắn từ bỏ suy nghĩ vô nghĩa này, đành phải cúi đầu khuyên giải an ủi:
“Thanh Huyền, chấp niệm quá sâu không tốt cho tu đạo.”

Bây giờ trong lòng Thanh Huyền rất yên tĩnh sáng suốt, sao nghe

không ra Thiên Sắc dùng “Chấp niệm” để khuyên nhủ hắn? Nhìn dáng vẻ
hờ hững lạnh nhạt của nàng, đôi mày kiếm của hắn càng nhíu chặt, bộ dạng
trở nên lạnh lùng khác thường: “Chẳng phải tu thành tiên đạo, một lòng làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.