THỀ NGUYỀN - Trang 228

tình khách sáo: “Mời sư cô đến phòng khách hậu viên uống trà chờ một lát,
sư phụ sẽ đến ngay, người có việc quan trọng cần bàn bạc với sư cô.”

Thiên Sắc là người từng trải, thứ gì mà chưa từng gặp qua, nàng sao

lại không nhận ra nữ tử trước mắt này tính tình thế nào?

“Ta đi đường xa mệt mỏi, không có hứng uống trà.”

Khuôn mặt ngàn đời băng sương của Thiên Sắc vẫn không hề thay

đổi, khóe môi thoáng nét cười trào phúng, nàng cũng chẳng thèm quan tâm
đến vẻ thân thiện và khách sáo dối trá của Tử Tô. Nàng ném một câu trả lời
lạnh lùng, đẩy người khác ra xa ngàn dặm: “Còn việc bàn chuyện quan
trọng cũng không cần đâu. Ngươi hãy chuyển lời đến sư phụ của ngươi, giờ
y đã là Chưởng giáo Thần Tiêu phái, tất cả mọi chuyện đều do y tự định
đoạt, ta không có quyền cũng không có hứng can thiệp.”

“À…” Gặp phải những lời thẳng tuột không hề khách sáo của Thiên

Sắc, nụ cười của Tử Tô cứng đờ. Nàng ta bực bội trong lòng nhưng lại
không tiện phát cáu, chỉ đành gượng cười, miễn cưỡng lên tiếng che giấu
sự tức tối trong lòng: “Nếu sư cô thấy đường xa mệt mỏi, vậy xin mời sư cô
đến Ngô Cư nghỉ ngơi trước.”

Thiên Sắc gật đầu, không thèm khách sáo với nàng ta nữa, nàng dẫn

đầu bước vào Ngọc Hư Cung.

Ngô Cư là một tiểu viện Thiên Sắc đã ở lúc tu đạo ở Ngọc Hư Cung,

cái tên Ngô Cư là bắt nguồn từ hai cây Ngô Đồng trồng trước sân. Thật ra,
năm đó các sư huynh sư đệ cùng thế hệ đều ngủ chung một giường ở tẩm
phòng, nhưng vì nàng là nữ đệ tử duy nhất của Trường Sinh Đại Đế, lại
được sư phụ yêu quý nên mới có sân viện của riêng mình. Từ xa xa đã
trông thấy hai cây Ngô Đồng xanh tốt um tùm ngoài cửa viện, Thiên Sắc
chỉ cảm thấy quá nực cười. Hai cây ngô đồng đó là do Phong Cẩm tự tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.