THỀ NGUYỀN - Trang 230

Nghĩ đến đây, tâm tình Tử Tô bỗng tốt trở lại. Dù rằng trong lòng

nàng ta vẫn coi khinh hai thầy trò Thiên Sắc, dù vậy nàng ta vẫn quan sát
kỹ Thanh Huyền một lượt từ đầu đến chân, nàng ta còn cố ý hỏi: “Đúng rồi,
sư cô, vị sư huynh này sẽ ở…” Dưới cách nhìn của Tử Tô, nàng ta gọi nam
tử người phàm này một tiếng ‘sư huynh’ đã là khách sáo lắm rồi. Lẽ ra, với
tuổi của hắn làm con cháu, nàng ta còn chê quá trẻ.

Đáng tiếc, nàng ta không thể ngờ, Thanh Huyền không đơn giản như

nàng ta vẫn tưởng, vừa rồi ánh mắt ngấm ngầm khinh bỉ được bọc ngoài vẻ
mặt tươi cười khách sáo đã bán đứng bản tính nàng ta: “Không làm phiền
sư muội nhọc lòng.” Thanh Huyền khuôn mặt cười nhưng lòng không vui,
dù vậy thái độ bề ngoài cũng rất chu đáo. Hắn lập tức thuận nước xuôi
thuyền tiếp nhận vị trí ‘sư huynh’ này: “Nếu sư phụ đã ở đây, ta cũng sẽ ở
đây để tiện cho việc ăn uống, ngủ nghỉ hơn.”

Tử Tô vô duyên vô cớ bị người khác đè đầu cưỡi cổ, trong lòng đã

thấy khó chịu. Nay còn nghe thấy hai thầy trò còn không hề e dè công khai
ở cùng một chỗ, trong phút chốc một cơn tức từ trong bụng trào lên, nhưng
lại không tiện bùng phát.

Thuận tiện hơn ư?

Hừ!

E rằng không phải để thuận tiện việc ăn uống ngủ nghỉ mà là để tiện

cho hai người các ngươi làm chuyện vụng trộm xấu xa thì có!!!

Giỏi cho một đôi cẩu nam nữ không biết thẹn là gì!

Lên tiếng cáo từ một cách qua loa, Tử Tô xoay người bỏ đi, nàng ta sợ

vào giây tiếp theo mình không thể giữ được vẻ mặt khách sáo kia nữa.

Tử Tô bước ra khỏi Ngô Cư, thuận tay đóng cánh cửa gỗ lại. Nàng ta

bắt gặp một tiểu tiên đồng đứng chờ bên ngoài đang sợ hãi bước lên trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.