THỀ NGUYỀN - Trang 242

Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc đó, bước chân của nàng bất giác

dừng lại, tâm thần nhất thời hoảng hốt, bất chợt nàng như quay về những
ngày tháng xưa cũ ấy.

Khi đó, y vẫn thường ngồi trên ghế đá đánh cờ với Linh Sa như vậy,

sự nhẫn nại của y còn hơn hẳn cả Linh Sa.

“Vì sao vừa thấy ta thì quay đầu bỏ đi, ta đáng ghét thế ư?”

Dùng ngón trỏ và ngón giữa nhặt lấy một con cờ đen, dùng tốc độ

chậm chạp đặt lên trên bàn cờ, Phong Cẩm như không quan tâm lên tiếng
hỏi, trông qua thần thái rất lãnh đạm. Nàng đang đứng trước mắt y, vẫn mặc
y phục đỏ thẫm, trông nàng càng ngày càng gầy, nàng như cố ý muốn dùng
vẻ lạnh thấu xương chế giễu y. Sự bướng bỉnh quật cường không hề suy
suyễn trong từng cử chỉ, vốn chiếc cằm nhọn của nàng đã lộ vẻ kiêu ngạo
không nói thành lời, nay dáng người cao gầy càng bộc lộ vẻ cô độc như ở
trong một thế giới riêng.

“Không phải.”

Thiên Sắc lạnh nhạt phủ nhận, nàng đứng xa xa, bóng râm che phủ

khuôn mặt, không thể nhìn rõ biểu cảm.

“Nếu đã không phải, chi bằng cứ tới đây ngồi một lát, uống một ít trà,

ôn lại chút chuyện năm xưa, sẵn tiện bàn bạc việc nghênh đón sư phụ xuất
quan ra sao.” Y chăm chú nhìn bàn cờ, ngẫm nghĩ rất lâu, nhưng không
cách nào đặt con cờ đen xuống, sau một lúc thật lâu y như tùy ý đặt con cờ
xuống: “Tính ra, sư phụ đã gần ba ngàn năm chưa gặp được muội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.