THỀ NGUYỀN - Trang 277

điều gì đó khác biệt, đó là cảm giác bối rối quẫn bách, ngập tràn nỗi lo sợ
bất an chẳng thốt nên lời bao trùm bầu không khí.

Hắn cũng không hiểu lúc nãy mình bị gì nữa, trong khoảnh khắc đó

hắn như bị ma ám, vươn tay ôm lấy sư phụ, không nói một lời mà hôn
người. Hành động đại nghịch bất đạo như vậy dù có bị thiên lôi đánh chết
cũng chẳng thể oán trách! Nhưng hôm nay, tuy hắn thất vọng vì hành động
lỗ mãng của mình nhưng lại không hề hối hận, thậm chí các giác quan của
hắn vẫn đang tự hồi tưởng lại từng chi tiết nụ hôn vừa nãy.

“Sư phụ, lúc nãy Thanh Huyền…” Hắn vươn tay bàn trái chưa bị

thương muốn kéo lấy cánh tay Thiên Sắc, muốn thanh minh hành động như
bị ma ám vừa nãy, nhưng chỉ mới lên tiếng hắn đã cảm thấy mình bí từ. Dù
sao, những việc không nên làm cũng đã làm, bây giờ dù giải thích thế nào
đi nữa, cũng thừa thãi mà thôi. Nhưng mà, khiến hắn xấu hổ hơn là tay hắn
còn chưa chạm tới Thiên Sắc, trong tích tắc Thiên Sắc đã lùi xa vài bước
rồi.

“Ngươi nghỉ ngươi trước đi, vi sư còn việc quan trọng phải đi bái kiến

sư tôn!”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà hờ hững bất ngờ vang lên, không

chỉ trích nhưng cũng không có chút tình cảm. Thậm chí, từng chữ từng chữ
tựa như những hòn than đỏ rơi vào trái tim hắn, thiêu đốt trái tim hắn tạo
nên những vết thương càng đau đớn hơn vết bỏng trên tay. Nỗi đau xót
khiến đôi mắt hắn ảm đạm, rỗng tuếch, chỉ có thể trông theo bóng áo đỏ rực
với vẻ cô quạnh, kiêu ngạo như xưa nay đang kiên quyết xoay người rồi
biến mất ngoài cửa.

Quả nhiên, sư phụ tức giận rồi.

Gục đầu xuống, Thanh Huyền suy sụp nhìn đôi tay mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.