THỀ NGUYỀN - Trang 278

Bàn tay trái chưa bị thương mẫn cảm hệt như xúc giác của hắn, nó ghi

khắc thật kỹ sự mảnh mai, yếu đuối của sư phụ, hắn hận không thể ôm
người cả đời, khiến người an tâm dựa vào lòng hắn, không bao giờ để
người bị chỉ trích hay chịu chút oan ức nào. Mà bàn tay phải bị bỏng đã
được bôi thuốc, tuy giờ vẫn đau đớn nhưng vẫn mong nhớ sự thân thiết và
cẩn thận của sư phụ với hắn xưa nay, sự quý trọng xuất phát từ tấm lòng cứ
thế mà tự nhiên lấp đầy trái tim hắn, không còn chút kẽ hở.

Nhưng mà, đôi tay non nớt của hắn có thể hứa hẹn với sư phụ điều gì

chứ?

Sức lực của hắn không đủ tạo một góc trời che mưa chắn gió cho

người, cũng không thể giải quyết ưu sầu hằn trên khóe mắt người, cũng
không thể gây dựng chốn bồng lai tiên cảnh cho người. Thậm chí, vào thời
khắc nguy hiểm nhất, e rằng hắn còn phải nhờ người cứu giúp.

Bản thân bất lực không hề có chút khí phách nam nhi, làm sao xứng

bày tỏ tấm chân tình với người chứ?

Nghĩ kỹ, lúc trước hắn thẳng thắn bày tỏ tấm lòng với người ở Lang

Gia Sơn, hình như sư phụ không thèm để ý, có lẽ người không xem những
lời đó là thật. Chẳng lẽ người vốn chưa từng ôm ấp hy vọng gì với hắn ư?
Nghĩ cũng đúng, nếu đã thổ lộ lại không thể giữ lời, cuối cùng lại khiến
người mất đi lòng tin, chẳng phải hắn còn không bằng kẻ phụ tình Phong
Cẩm kia sao?!

Nếu đợi đến lúc tu thành thân tiên, lúc đó hắn lại nhắc đến tình cảm

sâu tận đáy lòng có lẽ sẽ thích hợp hơn nhiều? Nhưng hắn lại quá nóng
lòng, trong phút chốc ma xui quỷ khiến hắn đã phá vỡ sự cân bằng chỉ
ngầm hiểu trong lòng của hai người, bây giờ sư phụ có phải càng cách xa
hắn hơn không?

Bây giờ, hắn phải làm thế nào mới tốt đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.