THỀ NGUYỀN - Trang 292

“Cũng không cần.” Thiên Sắc lắc đầu, lẳng lặng nhìn hắn: “Vi sư có

chuyện muốn nói với ngươi.”

Thanh Huyền đột nhiên nhận ra hành động khác thường của Thiên Sắc

nhưng không dám xác định, chỉ dừng bước, chần chờ xoay người nhìn
nàng.

“Sư phụ —”

Hắn khẽ gọi một tiếng.

“Sư tôn đã đồng ý cho ngươi ở lại Ngọc Hư Cung.” Thiên Sắc rũ mắt

xuống không nhìn hắn, buộc mình cứng rắn, quyết tâm dặn dò: “Sau này,
phải biết nắm lấy cơ hội, dốc lòng tu đạo, sớm tu thành chính quả. Bất kể bị
ai nói khích, cũng tuyệt đối không được lỗ mãng như hôm nay.”

“Thanh Huyền nhất định vâng lời sư phụ dạy bảo.” Thanh Huyền gật

đầu, ngoan ngoãn đáp lại, bước chân vẫn không dừng lại, chỉ cách nàng
khoảng mấy bước.

“Vậy được rồi, ngươi ngủ sớm đi.” Nói xong tất cả, nàng hờ hững

xoay người, tính đi mà không từ biệt.

“Sư phụ, người đi sao!?” Khoảnh khắc đó, Thanh Huyền như bị sét

đánh, đứng sững sờ tại chỗ, toàn thân cứng ngắc như tảng đá, đoán ngay
được ý đồ của Thiên Sắc. Dường như là dùng hết sức lực cả người, hắn đột
nhiên vươn tay đến, vội vàng ôm nàng từ phía sau, ngăn cản bước chân của
nàng!

“Sư phụ, người đã nói sẽ ở lại với Thanh Huyền mà ——” hắn vội

vàng thốt lên, mới nói được nửa câu chợt bừng tỉnh: “Sư phụ, vì nụ hôn kia
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.