THỀ NGUYỀN - Trang 290

“Đa tạ chưởng giáo sư huynh quan tâm.” Sắc mặt hờ hững, Thiên Sắc

cười lạnh một tiếng, xoay người bước đi không chút nể nang. Đôi môi hồng
chưa từng thoa son chậm rãi thốt ra từng chữ, ánh mắt phóng khoáng không
trói buộc, sắc mặt nhẹ nhàng như gió thoảng: “Thiên Sắc vốn một thân một
mình, đi cũng vậy, ở cũng thế, thật sự rất bé nhỏ không đáng bận tâm.”

Đúng vậy, trời đất bao la, muôn sông nghìn núi, con đường tương lai

cô độc lẻ loi, nàng đã thấy rõ từ trước.

Những lời này không thể nghi ngờ là sự từ chối lạnh lùng, vạch rõ

khoảng cách giữa y và nàng. Như bị một cây châm nhọn đâm trúng chỗ
đau, ánh mắt Phong Cẩm trầm xuống, sắc mặt buồn bã, đường nét u rũ.

******

Đêm đã về khuya, Thanh Huyền lo lắng đi tới đi lui trong căn phòng ở

Ngô Cư, nhìn cây nến đỏ rực cháy hết phân nửa trong cái chén ngọc lưu ly,
Thiên Sắc vẫn chưa trở về, lòng lại càng nôn nóng hơn.

Tuy rằng, trước lúc Thiên Sắc đi đã thay thuốc cho hắn, bàn tay bị

bỏng đã bớt đau hơn rất nhiều nhưng trong lòng hắn lại có một sự khó chịu
vô hình, kèm theo hoảng loạn lẫn sợ hãi lo lắng, như đang đục khoét trái
tim hắn.

Hắn nhớ rất rõ đã từng hoảng sợ như vậy, đó là khi hắn bỏ trốn khỏi

viện kỹ nam, bị đám bảo vệ kỹ viện bắt trở về, lại biết Vân Xuyên công tử
thừa dịp rối loạn bỏ trốn, biến hắn thành bia đỡ đạn. Đó là cảm giác hoàn
toàn hoảng sợ và tuyệt vọng trước cái chết, dường như bao trùm lấy hắn.
Lúc này cũng như thế, hắn hoảng loạn chờ đợi, cứ chờ đợi, suy đoán, bất
an, không biết sau khi sư phụ trở về sẽ là thứ gì đang chờ đợi hắn.

Là trừng phạt sao?

Vậy hắn cam tâm tình nguyện chịu phạt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.