THỀ NGUYỀN - Trang 307

người khác, dù sư huynh đau khổ quấn quýt si mê, cuối cùng chỉ là lầm
người lầm mình, không có kết quả tốt.”

“Quấn quýt si mê?” Thanh Huyền hừ một tiếng chậm rãi ngồi dậy, sắc

mặt lạnh nhạt, khóe môi nở nụ cười chê cười. Giọng không chút khách khí,
mang ý châm biếm: “Người trong lòng sư phụ ta là ai, hình như ngươi cũng
biết rõ như người khác.”

Nói hắn quấn quýt si mê, được rồi, hắn mặt dày sẵn lòng thừa nhận là

quấn quýt si mê, thì sao chứ?

Nói cho cùng, đây là chuyện của hắn và sư phụ, liên quan gì đến

người khác?

Tên Ngọc Thự này, giọng điệu lớn lối gớm!

“Xem ra trong lòng sư huynh cũng biết rất rõ.” Ngọc Thự vẫn cúi đầu,

không hề bối rối vì đòn phủ đầu của hắn, giọng nói trầm thấp, bình thản mà
trấn tĩnh, rất chừng mực: “Một khi đã như vậy, sao sư huynh không tác
thành cho quân tử và mỹ nhân. Cùng Ngọc Thự tìm cách tác hợp cho họ,
xóa hết hiểu lầm trước kia, nối lại tình xưa, vậy chẳng phải là chuyện tốt
đẹp sao?”

Tác thành cho quân tử và mỹ nhân?

Thanh Huyền cười nhạt, khẽ hừ một tiếng. Khuôn mặt khôi ngô, anh

tuấn ngược sáng nên không rõ nét, nhưng nụ cười lạnh ẩn hiện tức giận,
không trả lời yêu cầu có vẻ đàng hoàng này.

“Nói tới nói lui, ngươi muốn ta giúp đỡ, cùng làm thuyết khách sao?”

Hắn khẽ ho, ngẩng đầu nhìn Ngọc Thự, ánh mắt sắc bén, giọng từ tốn nhẹ
nhàng, đôi đồng tử đen sáng ngời khiến người ta thấy bất an: “Là kẻ phụ
bạc kia nói ngươi đến?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.