THỀ NGUYỀN - Trang 312

ba ngàn năm, ta nhất định sẽ khiến trong lòng sư phụ không còn bóng dáng
kẻ phụ bạc ngụy quân tử ấy!”

Nghe hắn hùng hồn như thế, Ngọc Thự biết dù nói thêm bao nhiêu

cũng vô dụng, đành lắc đầu bắt đắc dĩ, lui ra phía sau từng bước: “Nếu đã
như vậy, Ngọc Thự sẽ mỏi mắt mong chờ.”

Nói xong, y khẽ chắp tay cáo lui, đang định xoay người rời đi, không

ngờ Thanh Huyền lên tiếng ngăn lại, tựa như có chuyện chưa nói xong.

“Khoan đã.”

Hành động này khiến Ngọc Thự đổ cảm thấy hơi khó hiểu.

“Thanh Huyền sư huynh cần chỉ giáo thêm gì sao?” Y hỏi rất khách

khí, ánh mắt nghi hoặc, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên, che giấu cảm xúc
cẩn thận.

Thanh Huyền nheo mắt lại, sắc mặt không thay đổi, quan sát y một lúc

sau đó thản nhiên hỏi: “Ngọc Thự, ngươi còn nhớ Chu Ngưng không?”

“Chu Ngưng?” Ngọc Thự lặp lại, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc,

giống như chỉ cần mở miệng là có thể thốt lên nhưng không thể nhớ nổi đã
nghe ở đâu, gặp chỗ nào, có quan hệ gì với mình. Đôi mắt đen lơ đãng một
lát mới khôi phục lại, thoáng suy nghĩ rồi nhìn Thanh Huyền hỏi lại một
cách mơ hồ: “Chu Ngưng là ai?”

“Chẳng phải vừa rồi ngươi cho rằng một từ quên nói dễ hơn làm sao?

Nhưng dường như ngươi quên rất dễ dàng! Thành tiên, nhập đạo, người
xưa thành kẻ xa lạ trong chớp mắt. Cô nàng ngốc nghếch kia vẫn dốc hết
tâm tư vì ngươi, vậy mà ngươi còn chẳng nhớ nàng ấy là ai.” Dựa vào lời
nói và hành động của y, Thanh Huyền cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Hắn không nói gì thêm, sắc mặt chẳng rõ vui buồn giận dữ, chỉ nhìn Ngọc
Thự, tâm trạng khó đoán khiến người ta không nắm bắt được. Cuối cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.