THỀ NGUYỀN - Trang 313

hắn thốt ra một câu lạnh nhạt, rất đơn giản nhưng chứng minh được tất cả:
“Xem ra, ngươi cũng chẳng khác gì kẻ đạo mạo ngụy quân tử kia.”

Đang lúc này, ngoài cửa Ngô Cư vang lên tiếng thét chói tai, dường

như xen lẫn tiếng gào khóc thảm thiết, thê lương.

“Thanh Huyền, cứu mạng!”

Thanh Huyền giật mình, ngay sau đó đã thấy Lam Không chật vật

tông cửa chạy vào. Hắn nở nụ cười hờ hững, tuy rằng nét cười chỉ thoáng
ẩn hiện, vẻ mặt lười nhác nhưng ánh mắt lại sắc bén như kiếm, hỏi Lam
Không chẳng chút khách khí: “Sư bá nát rượu, người muốn Thanh Huyền
cứu mạng hay là cứu cái lưỡi của người?”

Lam Không vốn đang khốn đốn lại bị mấy lời này làm cho kích động,

cảm thấy thê thảm không nói nổi. Nhưng y chợt nhận ra trong phòng không
chỉ có Thanh Huyền mà còn có Ngọc Thự ngoan hiền, lập tức giả vờ giả vịt
ho khẽ một tiếng, ra vẻ tiền bối, mặt mày nghiêm túc.

“Khụ khụ!”

Vốn là người biết quan sát sắc mặt hành động, xưa nay chừng mực, lễ

độ, sao lúc này Ngọc Thự không nghe ra tiếng ho khẽ này có ý gì. Tuy y
cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không nóng vội, chỉ cúi đầu thức thời
hành lễ.

“Ngọc Thự cáo lui trước.”

******

Mới ra cửa Ngô Cư, Ngọc Thự đã gặp Thiên Sắc.

Có lẽ nói “gặp” thì không thích hợp, nhìn thái độ thản nhiên và sắc

mặt bình tĩnh của Thiên Sắc tuyệt đối không giống vô tình gặp gỡ, mà như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.