THỀ NGUYỀN - Trang 364

Thanh Huyền biết nàng có tâm sự, hắn không nhắc lại nữa, chỉ lẳng

lặng ngắm nhìn chiếc bóng hắn và nàng quỳ bên nhau.

Đúng vậy, trong mắt người khác, đây là phạt quỳ, nhưng trong mắt

hắn là một đôi nam nữ tâm ý tương thông quỳ trước trời cao đất bằng,
nguyện thề nắm tay cho đến bạc đầu, trọn đời trọn kiếp chẳng lìa xa nhau.

Ngẫm nghĩ, hắn không thể kiềm chế hơi nhếch môi lên, hắn chỉ hận

mình không thể tìm ra một cái áo đỏ để mặc vào. Nếu hắn được mặc y phục
đỏ, như vậy hắn và sư phụ quỳ ở đây, trông giống như đôi tân nhân đang
bái đường thành thân!

Niềm phấn khích khó có thể tả bằng lời ngập tràn trái tim hắn, tựa như

một dòng mật ngọt lấp đầy lồng ngực hắn, đến cả hơi thở cũng thật ngọt
ngào. Bắt chước Thiên Sắc, hắn cũng nhắm mắt lại, giống như hắn dùng tất
cả sự thành tâm thành ý của mình, lẳng lặng tụng niệm.

Tuy nhiên, nếu có ai đó quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện khẩu hình môi của

hắn cứ lặp đi lặp lại không phải là thứ kinh văn vô vị buồn tẻ kia, mà chính
là lời nguyện thề thành kính trước các vị thần linh…

Chư thần chứng giám, hôm nay Thanh Huyền thề rằng, nhất định phải

cưới sư phụ làm thê tử, đời đời kiếp kiếp, quý trọng như châu như báu, nắm
tay cho đến bạc đầu, mãi không rời xa, nếu con nuốt lời, nguyện chịu thiên
lôi trừng phạt!

******

Trong một vùng sương mù như mây như khói.

Thiên Sắc không thể hiểu tại sao mình lại có thể bước vào giấc mơ của

Thanh Huyền, một mình nàng lặng lẽ bước qua không gian mênh mông
mây khói, mang theo sự dè dặt khó nói nên lời, dường như nàng sợ làm
kinh động thứ gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.