THỀ NGUYỀN - Trang 391

Thanh Huyền, hắn chỉ là một đứa trẻ, tuổi trẻ ngông cuồng, nhiệt

huyết, nông nỗi, khó tránh khỏi thường suy nghĩ lung tung. Nhưng nàng là
người đã trải qua những sự thăng trầm của đời người, nàng tự cho rằng
mình đã nhìn thấu sự đời, ấy thế mà từng giờ từng phút nàng vẫn nhớ rõ
rành rành cái cảnh tượng không thể chấp nhận nổi đó?

Chẳng biết là do chân tay luống cuống hay là do cảm giác tội lỗi bất

thình lình bùng lên, mặt nàng thoát trắng bệch ra, bất giác buông lỏng chiếc
bút lông sói đang nắm trong tay, chiếc bút rơi đánh “cạch”, khiến mực giây
ra nhem nhuốc.

“Không cần mài mực đâu.” Nàng ngồi xuống nhặt chiếc bút kia lên,

nhân cơ hội che giấu sự mất tự nhiên của mình, đợi đến khi đứng lên, sự xa
cách đã ngập tràn trong ánh mắt, đến cả giọng nói cũng lạnh lẽo giá băng:
“Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”

Không thèm nhìn hắn một cái, nàng tiếp tục chép kinh, muốn mượn

thứ này rửa sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu mình, và bình ổn lại cảm
giác tội lỗi vô biên trong lòng. Nhưng nàng không biết, Thanh Huyền đã
kịp bắt hết từng cử chỉ nhỏ nhặt của nàng.

Cúi đầu xuống, Thanh Huyền nhìn bàn tay mình, nỗi mất mác như một

cây kim sắc đột ngột xuyên thấu qua trái tim của hắn. Trong chớp mắt, hắn
bỗng cảm thấy ánh mắt sư phụ nhìn mình bây giờ đã không còn như xưa
nữa, tựa như hắn là thuốc độc, là bệnh dịch, người ta tránh còn không kịp
nữa là.

Theo bản năng, hắn chợt nhớ tới khi hắn gặp Phó Vân Xuyên, y mắc

bệnh hiểm nghèo, bị người đời xa lánh. Một sự cô độc và bất lực tựa như
một đám mây đen đè nén trái tim của Thanh Huyền, khiến hắn tức thở.

Đó có phải sẽ là vận mệnh tương lai của hắn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.