THỀ NGUYỀN - Trang 44

mỉm cười gian tà, con ngươi đen lóe sáng: “Nói đến không cầu không ước
— nếu Thiên Sắc cô nương thật sự không cầu không ước thì vì sao ba ngàn
năm nay vẫn mặc y phục đỏ như giá y thế kia? Chẳng phải trong lòng cũng
thầm để xuân tình nảy nở, vô cùng ao ước được như uyên ương trần tục
sao! ?”

Những lời này chắc chắn đã đâm trúng chỗ đau của Thiên Sắc!

Thiên Sắc nheo mắt nhìn Hoa Vô Ngôn. Ánh mắt đột nhiên toát lên vẻ

lạnh lẽo thấu xương, sắc bén như đao, như có thể đâm xuyên xương cốt gã:
“Hoa Vô Ngôn, ngươi câm miệng cho ta!”

“Xem ra tiểu sinh đoán không sai.” Hoa Vô Ngôn khẽ lắc đầu, ánh

mắt mập mờ, giọng nhẹ nhàng kéo dài, liều mạng nhắc lại chuyện xưa:
“Chỉ tiếc, năm đó cô nương đối người ta thầm thương trộm nhớ, lại bị từ
chối thê thảm trước mặt mọi người, trở thành trò cười trong lục giới, sau đó
liền ẩn cư trên Yên sơn tránh xa nhân thế. Mấy năm gần đây lại phá lệ thu
nhận một nam đồ đệ, nhân tiện cất giấu làm bảo bối (*), nghĩ đến lời đồn
đại bên ngoài, chẳng qua là muốn nuôi dưỡng một tiểu đồ đệ đẹp mã để
cùng luyện thuật song tu cũng đâu sai nhỉ?” Dứt lời, gã cố tình nhìn khuôn
mặt đẹp đẽ phi phàm của Thanh Huyền, miệng chậc chậc vừa khinh miệt
vừa đùa cợt: “Chậc chậc chậc — nói thế nào thì cũng thật thuận tiện, lại
không vi phạm môn quy Thần Tiêu phái nữa chứ!”

* Nguyên văn là cây sinh mệnh, ý chỉ cái đó của đàn ông. Chỗ này có

thể hiểu theo nghĩa thô tục và châm biếm. Mãi đến lúc này, Thanh Huyền
mới hiểu vì sao các sư thúc sư bá luôn nhắc chuyện hoang đường này với
cậu, có điều không ngờ từ lúc được sư phụ đưa lên Yên sơn cậu chẳng biết
gì thế giới bên ngoài nữa. Không ngờ bên ngoài đã đồn đãi khắp nơi như
thế, biến quan hệ thầy trò của hai người thành mối quan hệ không thể chấp
nhận nổi như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.