THỀ NGUYỀN - Trang 46

Cảnh tượng trong mộng vừa rồi rất sống động, cậu cảm thấy rất kỳ

diệu, dù đã trở về cũng không biết việc gặp gỡ gã hồ yêu trong mộng là thật
hay mơ.

“Là ngươi nằm mơ, không phải chúng ta.” Thiên Sắc không ngẩng

đầu, gương mặt lạnh nhạt không chút thay đổi: “Vừa rồi lúc ngươi ngủ, vi
sư thi triển thuật câu hồn Hoa Vô Ngôn, dẫn hắn vào giấc mộng của ngươi.
Bây giờ ngươi tỉnh thì hồn phách của gã cũng quay lại thân thể.”

Thanh Huyền cái hiểu cái không gật gật đầu, bước lại tiếp tục mài

mực cho Thiên Sắc. Nghĩ đến những lời vừa kiêu ngạo vừa khinh miệt, chế
giễu của Hoa Vô Ngôn vừa rồi, tức giận muốn bùng phát nhưng cũng
không dám nhắc lại vì sợ làm tổn thương trái tim Thiên Sắc.

Cậu ở với sư phụ đã lâu, đương nhiên biết tính cách sư phụ cao ngạo.

Nếu đúng như lời gã hồ yêu kia nói, năm đó sư phụ đối với người kia thầm
thương trộm nhớ lại bị từ chối trước mặt mọi người trở thành trò cười cho
thiên hạ, chỉ sợ lòng tự tôn đã bị tổn thương nặng nề. Điều này cũng có thể
giải thích được vì sao bao nhiêu năm qua sư phụ không hề rời khỏi Yên
sơn.

Có điều cậu không hiểu nổi, nếu người kia đối với sư phụ vô tình, sao

không từ chối lúc chỉ có một mình sư phụ, sao lại phải nói trước mặt mọi
người thế chứ?

Sao có thể giẫm nát nỗi tương tư thiếu nữ thế chứ, thật là nhẫn tâm!

Những chuyện không rõ ràng năm xưa, đương nhiên cậu sẽ không hỏi

sư phụ, nếu vết thương lòng của sư phụ chưa lành chẳng phải lại xát muối
trái tim lần nữa sao? Nghĩ đến đây, cậu liền quyết định lúc trở lại Yên sơn,
đợi các sư thúc sư bá đến nhất định phải tìm cách tìm hiểu rõ ràng. Về phần
bên ngoài đồn đãi mối quan hệ mập mờ của cậu và sư phụ, bây giờ cậu
chẳng thèm để ý nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.