THỀ NGUYỀN - Trang 462

“Khụ khụ, không phải vậy.” Thanh Huyền rũ mắt xuống, bị Thiên Sắc

trêu như thế, đương nhiên hắn không dễ chịu gì, vì hình như có thứ gì đó
đang gặm cắn trái tim hắn từng chút từng chút một, ngứa ngáy mà không
tài nào gãi được. Thật ra, bây giờ người khác ăn mà hắn chỉ có thể nhìn, rõ
là nghẹn quá mức, hắn thật rất muốn kích động đề nghị sư phụ.

Đêm dài đăng đẵng, nếu sư phụ bằng lòng, chi bằng người cùng

Thanh Huyền bắt chước đôi uyên ương kia phong lưu một phen…

Đương nhiên, những lời này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.

Việc phong lưu vui vẻ kia trong mơ thì không sao, nhưng nếu thật sự to
mồm nói ra, quả là đại nghịch bất đạo, chưa biết chừng sư phụ nghe xong
sẽ thẹn quá hóa giận, dùng một chưởng chẻ đôi hắn ra mất!

Nếu chỉ bị đánh một chưởng, hắn rất cam lòng, nhưng chỉ sợ sư phụ

lại muốn bỏ đi.

Bất giác hắn đưa mắt liếc nhìn vào cửa sổ, hắn trông thấy chiếc

giường trong phòng như một chiếc thuyền lá trôi trên hồ, rung rinh dập
dềnh, kẽo cà kẽo kẹt. Bắp chân nhỏ nhắn như ngó sen thoắt ẩn thoắt hiện
sau tấm màn che, dường như đang châm chích lục phủ ngũ tạng của hắn,
rực lửa hừng hực.

Hắn vội vã cúi đầu, lòng thầm kêu khổ.

Thật là giết người mà, hai cái kẻ này phong lưu mạnh mẽ cỡ đó, bảo

hắn tối nay về phòng làm sao mà ngủ yên đây?

Nhưng, trằn trọc khó ngủ có lẽ cũng là chuyện tốt, còn hơn là sau khi

hắn ngủ lỡ như lại nằm mơ cái gì không nên mơ, nếu để sư phụ biết chỉ e
người sẽ mất tự nhiên. Hiện nay, hắn vẫn đang ở nhờ nhà người khác chứ
không phải ở Yên Sơn, nếu sáng mai tỉnh giấc chăn lại bị bẩn, cần phải giặt
thì quả thật có hơi bẽ mặt…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.