THỀ NGUYỀN - Trang 460

toác, tựa như thứ quý giá nhất sắp bị người ta cướp mất, khiến nàng lo lắng
khó yên.

Gân xanh nhảy bần bận giữa hai hàng lông mày, Triệu Thịnh khẽ híp

mắt, vươn tay vỗ về khuôn mặt tái nhợt của nàng, đôi mắt đen thăm thẳm
không thể nắm bắt, ánh sáng tỏa ra trong con ngươi giống hệt đốm lửa nhỏ
lấp lánh sáng rọi, giọng nói dần lạnh lùng quyết liệt: “Ta có cách khiến
nàng ta đến từ đâu thì phải quay về nơi đó!”

“Cách của chàng có ổn không? Có xảy ra chuyện bất trắc gì không?”

Nắm lấy bàn tay Triệu Thịnh đang đặt trên gò má nàng, Tố Bạch vẫn lo
lắng bất an. Đôi môi đỏ mọng hơi run rẩy, ánh mắt hoảng hốt: “Thịnh, lòng
ta giờ rất rối loạn…”

Thoáng cảm nhận được cơ thể nàng đang run lên, Triệu Thịnh cắt lời

nàng, bỗng chốc ôm chặt lấy nàng, trong giọng nói tưởng chừng như bình
thản dường như đã pha chút kiên quyết: “Nàng phải tin ta!” Sau khi thấy
nàng gật đầu hơi do dự, y mới kề mặt tới dán vào trán nàng, một ánh cười
dần dần lan ra đáy mắt. Triệu Thịnh vươn tay ôm nàng, chôn mặt vào gáy
nàng, hơi thở chậm chạp mà ấm áp, giọng nói đè thấp khẽ khàng than thở:
“Tố Bạch, mấy hôm không gặp, ta nhớ nàng quá…”

Triệu Thịnh áp sát vào nàng, gần đến mức có thể nàng ngửi thấy hơi

thở ấm áp của y, có thể cảm nhận được hô hấp của y càng ngày càng dồn
dập, hỗn loạn. Dường như Tố Bạch đã biết y muốn làm gì tiếp theo, Tố
Bạch vụt đỏ mặt: “Đừng, đừng mà…” Nàng ngượng ngừng muốn đẩy y ra,
nhưng y đã bắt đầu khẽ hôn cắn dọc theo tai xuống gáy, cảm giác nóng
bỏng dần lan tràn theo từng nơi y chạm tới. Nàng chỉ có thể khép mắt lại,
hơi nhăn mày, thở hỗn hển, hai tay nắm chặt vạt áo trước của Triệu Thịnh.

Một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể nàng, mà y còn dùng cơ thể ấm

áp của y ủ ấm nàng, khiến nàng không thể né tránh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.