THỀ NGUYỀN - Trang 477

Nếu có thể để lại cho nàng một đứa con thì có thể mẹ sang nhờ con,

thừa kế gia nghiệp Ninh An vương phủ, y chết cũng có thể nhắm mắt.

Nghĩ vậy, Triệu Thịnh xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng vén mấy

sợi tóc lòa xòa bên má Tố Bạch, nụ cười ấm áp đó chính là sự an ủi và trấn
an tốt nhất.

Rõ ràng đã biết Triệu Thịnh sẽ không đổi ý, Thanh Huyền vẫn hỏi một

câu cuối cùng: “Huynh thật sự không dừng tay sao?”

Hơi nhíu mày, không hề nhăn mặt, giọng điệu nhẹ nhàng, khóe môi có

chút cố chấp, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Thanh Huyền huynh, huynh và sư phụ
huynh yêu thương lưu luyến, tình cảm êm đềm, đương nhiên không thể
hiểu được những khó khăn của ta và Tố Bạch khi ở bên nhau. Nếu có một
ngày, huynh và sư phụ huynh gặp những ngăn trở của thế tục, hy vọng
huynh vẫn có thể bình tĩnh nhã nhặn như thế.” Xoay người sang chỗ khác,
y đóng cửa phòng lại, kéo Tố Bạch vào trong. Phía sau bức vách truyền đến
mấy chữ kiên quyết —

“Bây giờ xin tạm biệt.”

Nhìn cánh cửa đóng kín Thanh Huyền thở dài, không thể nói rõ cảm

xúc trong lòng mình, vừa lo lắng cho đôi tình nhân vừa khâm phục sự kiên
trì và quyết tâm của Triệu Thịnh.

“Sư phụ, sợ là Triệu huynh sẽ không dừng tay. Người xem bây giờ

phải làm sao?” Nắm lấy tay Thiên Sắc, hắn bình tĩnh hỏi, lòng bàn tay nóng
rẫy khiến người khác giật mình.

Ánh sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa, giống như một con bướm trong

suốt, quyến rũ bay bổng trong không trung. Thiên Sắc ngước mặt lên, đôi
mắt trong suốt như gương: “Bây giờ đành phải đi bước nào tính bước đó,
dù sao bảo vệ tính mạng của y vẫn quan trọng hơn.” Cuối cùng, cánh bướm
nhanh chóng lướt qua, như chưa từng xuất hiện, chưa từng gây ra tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.