Triệu huynh trở về thuận lợi.” Hắn cúi đầu nở nụ cười, như là muốn xóa hết
lo lắng trong lòng nàng, sự ấm áp lan tỏa từ tâm hồn khiến đôi mắt như say
mê. Ngay sau đó, lựa lúc nàng không để ý hắn cúi thấp đầu xuống, đôi môi
mỏng chạm nhẹ trên trán nàng!
Nàng giật mình, hắn lại mỉm cười. Bóng dáng cao lớn ngạo nghễ bước
ra cửa in sâu trong mắt nàng, khắc sâu mãi không phai trong lòng nàng.
Chàng thiếu niên đẹp trai Cứ Phong đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt,
thấy ánh mắt Dụ Lan không ngừng đuổi theo Thanh Huyền, y không nhịn
nổi nữa, nổi cơn ghen tam bành hung hăng hừ một tiếng, phẩy tay áo ra
khỏi phòng Triệu Thịnh, đi thẳng về hậu viện!
Đây không phải lần đầu tiên y đến Ninh An vương phủ, đương nhiên
biết Triệu Thịnh sắp xếp phòng cho y và Dụ Lan ở đâu. Có điều, y vừa đi
vừa hùng hổ mắng chửi, toàn là những lời thầm oán Dụ Lan có mới nới cũ,
đứng núi này trông núi nọ. Vừa đi vừa mắng, y đột nhiên ngừng lại, đôi
mắt phượng hẹp dài nhướn lên, bỗng nhiên xoay người trừng mắt nhìn cây
hòe ở góc sân, quát lên: “Làm gì lấp ló ở đó? Lập tức bò ra đây cho gia!”
Hoa Bất Ngôn đang giấu mình trên cây hòe sửng sốt, không ngờ lại bị
một thiếu niên thư sinh yếu ớt nhìn thấy. Tuy ngạc nhiên nhưng gã cũng ý
thức được thiếu niên này không đơn giản, đánh giá một hồi lâu mới hiện
thân.
“Ngươi là loại gì vậy?” Phe phẩy cây quạt, nở nụ cười gian xảo không
cam lòng ở thế yếu. Dù sao cũng vì tu tiên nên gã thường xuyên tiếp xúc
với đủ loại yêu ma quỷ quái, Hoa Bất Ngôn quan sát thật kỹ coi như đã
nhìn thấu được thiếu niên này: “Sao có thể để hồn phách sống nhờ trong
thân thể người chết được chứ?”
Cứ Phong rất thính, vừa tiếp xúc đã biết trên người Hoa Bất Ngôn có
mùi khác người thường, bây giờ lại thấy hiện thân là một hồ yêu, nên chẳng