THỀ NGUYỀN - Trang 492

thèm bận tâm. Y cười lạnh một tiếng, khinh thường liếc Hoa Bất Ngôn,
xoay mặt mở lời mỉa mai sâu cay: “Chuyện của gia, không tới phiên con
tiểu hồ yêu như ngươi quản!”

Rõ ràng là một tên thiếu niên nhưng mở miệng ra lại tự xưng là “Gia”,

dù Hoa Bất Ngôn muốn giữ chừng mực cũng không chịu nổi: “Bản công tử
đương nhiên không quản được ngươi, nhưng đám quỷ sai của Âm ty chắc
chắn có thể.”

Hoa Bất Ngôn trừng mắt, thầm nghĩ, chắn phải giao cái tên người

không người quỷ không ra quỷ này cho Bắc Âm Phong Đô đại đế, giống
như trước đó, gã biết được Triệu Thịnh là học trò cưng của Bán Hạ, vì bất
mãn chuyện ngày đó Bán Hạ phá hỏng cơ hội của gã dạy dỗ Thanh Huyền,
gã liền mách lẻo với Bắc Âm Phong Đô đại đế chuyện Triệu Thịnh sử dụng
thuật ngự quỷ mưu hại mạng người, vui sướng khi nhìn thấy Bắc Âm
Phong Đô đại đế bảo quỷ sai đến bắt hồn phách Triệu Thịnh, vậy là gã trả
được thù.

Bây giờ gã có lòng đến xem trò vui, không ngờ lại gặp tên yêu nghiệt

này, có cơ hội tích thêm công đức, dại gì bỏ qua chứ?

Vốn tưởng rằng Cứ Phong nghe danh tiếng “quỷ sai” sẽ hoảng sợ hoặc

ít ra cũng có chút kiêng dè, nhưng y chỉ ngước mắt nhíu mày cười khẽ,
khoanh tay trước ngực ngạo nghễ nhìn Hoa Bất Ngôn như là cố ý khiêu
khích: “Có bản lĩnh thì ngươi nói quỷ sai Âm ty đến bắt hồn phách gia đi.
Ngươi nghĩ là gia sợ bọn chúng sao? Thật nực cười!”

“Ngươi không sợ quỷ sai, đúng là kỳ lạ!” Hoa Bất Ngôn thản nhiên

quét mắt nhìn Cứ Phong, nét mặt đầy nghi ngờ, nhưng lời nói không chút
sơ hở, giọng điệu vẫn thờ ơ như trước: “Ngươi không sợ quỷ sai thật à?”

“Giỏi quá, ngươi nói đúng rồi đấy!” Vẻ mặt khinh thường đi cùng nụ

cười tươi, đôi mắt Cứ Phong chợt trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.