THỀ NGUYỀN - Trang 497

đàn ông đầu đội trời chân đạp đất phải là người bảo vệ người phụ nữ của
mình thật tốt, nhưng y vĩnh viễn không làm được, tâm tư phức tạm như vậy
có thể hiểu được.

Có điều, nàng thật sự chưa từng bận tâm là ai bảo vệ ai, hay ai nuông

chiều ai, chỉ cần hai người ở bên nhau chẳng phải rất vui vẻ sao? Cho nên,
nàng nguyện lòng ở bên cạnh y, du ngoạn khắp nhân gian, nhìn y cứ mười
năm lại dùng thuật Mượn xác hoàn hồn thay đổi thân thể.

“Ta biết nàng đã sớm chán ta rồi!” Tuy rằng sắc mặt coi như bình tĩnh,

nhưng khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt, y chậm rãi nhắm mắt lại, đôi
hàng mi che giấu đôi mắt tối âm u. Bàn tay Cứ Phong hung hăng xoắn góc
áo, nghiến răng, cuối cùng nói hết ra: “Mới vừa rồi trong phòng Triệu
Thịnh, nàng vừa nhìn thấy người tên là Thanh Huyền kia thì đã nhìn chằm
chằm, từ khi hắn đến ánh mắt nàng không hề rời khỏi khuôn mặt hắn…
Nếu không muốn ở cùng ta, vậy thì ta với nàng mỗi người một ngã, nàng đi
đường ngươi, ta đi đường ta…”

“Cứ Phong, chàng ghen sao?” Dụ Lan cúi xuống nhìn bộ dạng ấm ức

sắp khóc của y, lẳng lặng thở dài.

Bị hỏi câu này, Cứ Phong như một chú mèo bị sét đánh trúng, lập tức

xù lông lên.

“Dụ Lan, ta nói cho nàng biết, nếu nàng dám chán ta, ta sẽ hận nàng

đến chết!” Khuôn mặt y trở nên hung hăng, đôi môi run run, tuôn hết
những lời uy hiếp ra khỏi miệng: “Nếu nàng dám — cho dù ta thật sự phải
đi, cũng phải moi mắt hắn, cắt mũi hắn, khiến hắn chết không toàn thây!”

“Lại giương nanh múa vuốt rồi, còn nói không phải ghen ư?” Nắm lấy

tay Cứ Phong, Dụ Lan cười hệt như mèo ăn vụng, mang theo chút đắc ý,
lúc này mới nói thật: “Chàng không phát hiện ra sao, hắn rõ ràng là một
người phàm, nhưng lại có gần hai ngàn năm tu vi, thân thể như vậy đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.