THỀ NGUYỀN - Trang 496

nhiều lời nữa, phất tay về phía Hoa Bất Ngôn ý bảo “ngươi đi đi” rồi vội
vàng trở về phòng.

Dụ Lan vào phòng, vừa bước qua cửa đã thấy tiểu lang quân của mình

ngồi bên cạnh giường dỗi hờn, thấy nàng vào còn ra vẻ chẳng thèm ngó tới:
“Sao rồi, chịu bỏ ngoài đó vào đây sao?” Y ghen tuông oán trách một câu,
tức đến đỏ mặt khiến khuôn mặt vô cùng tuấn tú càng đặc biệt: “Nàng và
gã trò chuyện vui vẻ quá nhỉ, không phải là thật sự coi trọng gã hồ yêu đó
chứ?”

Dụ Lan lắc đầu, bước qua ngả ngớn vuốt cằm y, cất giọng âu yếm:

“Dù gã là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, ngọc thụ lan chi, nhưng sao so
sánh được với chàng tuyệt vời có một không hai, tuyệt diễm ngút trời?”

“Nàng làm ta buồn nôn quá!” Cứ Phong hất tay nàng ra, khuôn mặt

giận dỗi lại pha chút ấm ức, ngay cả khi giận cũng có chút thê lương: “Ta
chỉ biết, lúc trước nàng chọn thân thể này cho ta cũng vì dung mạo có một
không hai của tên này!”

Dụ Lan biết Cứ Phong lại giận dỗi, nhưng cố ý nói tiếp suy đoán vô

căn cứ của y: “Lúc nào cũng nhìn khuôn mặt này, lâu ngày cũng rất chán.”
Cuối cùng, như muốn chọc cho tức chết, nàng lại hỏi: “Không phải sao?”

Ở với y mấy ngàn năm nay, tuy rằng phải né tránh phiêu bạt khắp nơi

nhưng nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc. Nàng đương nhiên nhớ rất rõ chàng
thiếu niên lúc trước đã bất chấp tất cả ở bên cạnh nàng như thế nào. Cho
nên trước mặt mọi người nàng đều vờ như ngốc nghếch chỉ vì một thiếu
niên người phàm mà vĩnh viễn không trở về yêu giới, chỉ bản thân nàng
biết ngàn vàng cũng không mua được lang quân si tình.

Tính y trẻ con, tự do phóng khoáng, thậm chí rất ghen tuông từ hành

động cho đến lời nói, nhưng trong mắt nàng đó chỉ là công cụ che giấu sự
yếu ớt của y. Cho đến nay, trong thâm tâm y vẫn luôn cho rằng, một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.