THỀ NGUYỀN - Trang 527

Thanh Huyền vốn hơi ảo não vì hành động của sư phụ, nhưng ngẫm

nghĩ lại, lỡ như Bắc Âm Phong Đô đại đế có thể xem được Linh Lung Cục,
vậy cảnh tượng mình và sư phụ thân mật chẳng phải trở thành trò giải trí
cho ông ta sao? Nghĩ vậy, nỗi buồn cũng tiêu tan. Hắn còn rất nhiều thời
gian, chỉ cần sư phụ vẫn ở bên cạnh, hắn không cần phải nóng vội, chắc
chắn sẽ có cơ hội!

Cho nên, nhìn Thiên Sắc kéo mảnh áo rách đang bịt mắt mình xuống,

không phải hắn không tiếc nuối, chỉ đành mặt dày cười hắc hắc chuyển chủ
đề: “Vì muốn nhắm mắt làm ngơ triệt để nên Thanh Huyền không nghĩ
nhiều, kết quả đã xé rách y phục sư phụ may cho, Thanh Huyền thật đáng
đánh đòn!”

Tuy nói là đáng đánh nhưng điệu cười của hắn thật mờ ám, lời lẽ càng

mập mờ hơn, rõ ràng hắn đang ám chỉ ‘đánh là thương mắng là yêu’ mà.

Thiên Sắc vẫn mặc hắn nói bừa, không thèm để ý tới, chỉ xem như

không thấy hành vi mặt dày mày dạn của hắn. Nàng quan sát xung quanh,
dường như đang tìm kiếm cửa ra của Linh Lung Cục, nên nàng trả lời chiếu
lệ: “Chờ làm xong việc này, có cơ hội ta sẽ mang ngươi đến tiệm may,
ngươi muốn mặc cái gì thì mặc cái đó.”

Rất rõ ràng, đáp áp này hoàn toàn không đúng với tính toán của Thanh

Huyền: “Nhưng mà y phục của Thanh Huyền chẳng phải đều do sư phụ
may hay sao?” Hắn chớp chớp mắt, tò tò theo sau Thiên Sắc, thở dài não
ruột, giọng nói có hơi uất ức: “Thanh Huyền chỉ luôn mặc y phục sư phụ
may, bây giờ lại mặc đồ mua bên ngoài, e rằng không thoải mái…”

Nghe hắn bảo thế, Thiên Sắc bất đắc dĩ đáp: “Thế thì vi sư sẽ may cho

ngươi một bộ là được.”

Nói thật, nàng không rành may vá cho lắm, chỉ có thể xem như biết

làm mà thôi. Lúc trước mang một đống vải dệt ở chỗ Triệu Phú Quý về,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.