THỀ NGUYỀN - Trang 54

của Thanh Huyền. Đứa bé thiểu năng này dù chậm phát triển, nhưng khuôn
mặt bé rất đáng yêu. Nếu thằng bé là một đứa trẻ bình thường, không biết
bé sẽ được mọi người yêu quý tới mức nào.

“Xin hỏi…” Thanh Huyền đang cười đùa với đứa trẻ, bất chợt một

giọng nói xa lạ vang lên. Cậu ngẩng đầu, đó là một nam tử khoảng bốn
mươi tuổi mặc một chiếc áo lam mộc mạc, dáng vẻ và thái độ thoạt trông
rất cung kính, cẩn thận: “Hai vị có phải là ân nhân đã đưa tiểu thiếu gia nhà
ta về nhà hôm qua không?”

“Ngươi là…” Thanh Huyền gãi gãi đầu, qua lời y tuy cậu đã lập tức

đoán ra thân phận của người này nhưng cậu không dám tùy tiện trả lời. Cậu
đứng dậy liếc nhìn Thiên Sắc, vẻ mặt sư phụ cậu rất nghiêm nghị, đôi mày
nhíu chặt, dường như người đang suy tư điều gì đó.

Nam tử kia vẫn giữ dáng vẻ cung kính, khom người vái một cái: “Tiểu

nhân là quản gia của Triệu phủ.”

Thanh Huyền vốn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, bỗng Thiên Sắc

nãy giờ luôn giữ thần sắc nghiêm trang đột ngột lên tiếng: “Triệu Phú Quý
đang ở đâu?” Thanh Huyền xoay người qua đối diện với Thiên Sắc. Nàng
khẽ nhếch đôi môi trắng nhợt, đôi mắt ẩn lóe lên sắc bén, tinh anh như áp
chế kẻ khác.

Nam tử tự xưng là quản gia nhà họ Triệu cũng xoay người qua nhìn.

Nữ tử trước mặt hơi lạ lùng, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng y không
cách nào nhìn rõ được, khuôn mặt người này như bị ngăn cách bởi một lớp
sương mù, đến cả giọng nói cũng văng vẳng xa xăm.

Hơn nữa, nàng ta còn dám to gan gọi thẳng tên lão gia nhà mình. E

rằng trong mấy trăm người ở trấn nhuộm này không một ai dám gọi thẳng
tên lão gia: “Lão gia nhà ta…” Quản gia rụt cổ lại theo bản năng, y bất chợt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.