lẩm bẩm: “Nửa tháng trước cũng có một pháp sư đến bảo có thể thu phục
được ác quỷ, kết quả…”
“Thì sao?” Giọng thì thầm rất nhỏ, nhưng Thiên Sắc vẫn nghe rõ rành
rành. Nàng xoay người lại ngay tức khắc, đôi mắt lạnh thấu xương chằm
chằm nhìn Triệu quản gia, một nụ cười như có như không rất lạ lùng thoáng
hiện trên khuôn mặt, nàng nhỏ nhẹ: “Ngươi không tin chúng ta?”
“Đâu có! Đâu có!” Triệu quản gia sợ hãi rụt cổ lại, y liên tục xua tay.
Rốt cuộc Triệu Phú Quý cũng là người làm ăn, y từng đối diện với
những trường hợp trọng đại, lúc này y đã biết lai lịch của một nam một nữ
này không hề đơn giản, bèn tỏ vẻ đáng thương: “Không phải không tin hai
vị, mà là nha sai đã nói nếu còn xảy ra tai nạn chết người nữa sẽ niêm
phong xưởng nhuộm nhà ta. Pháp sư, ngài nhất định phải thu phục được ác
quỷ, già trẻ lớn bé trong nhà ta đều sống nhờ vào xưởng nhuộm này, không
thể để quan phủ niêm phong được!”
Thiên Sắc biết y đang sợ gặp phiền phức nhưng nàng không vạch trần,
chỉ khẽ gật đầu: “Bên quan phủ, chúng ta sẽ giải thích rõ ràng. Nếu không
thể thu phục được ác quỷ, hay có gì bất trắc thì cũng không liên can tới
ngươi.”
“Như vậy, về cái khác…” Triệu Phú Quý có được lời bảo đảm của
Thiên Sắc, y nhất thời vui vẻ. Tuy nhiên, đảo mắt vài vòng, cái đầu dang tỏ
vẻ luồn cúi kia bỗng nhớ tới vấn đề tiếp theo: “Về việc tạ ơn…”
“Người tu đạo không lấy vàng bạc.” Thiên Sắc thẳng thắn cắt ngang
lời y, bắt gặp sắc mặt mừng rỡ của y, nàng nhướng mày khinh thường rồi
lập tức bổ sung: “Chúng ta ở lại quý phủ, ngươi phải chuẩn bị cơm và thức
ăn.” Tuy nàng không ăn thức ăn của người phàm nhưng Thanh Huyền lại
khác, thằng bé đang trong độ tuổi dậy thì, sức ăn cũng lớn. Dù gì nàng cũng
không để thằng bé chịu thiệt thòi được. “Ngoài ra…” Nàng rũ tầm mắt bình