Bị quản gia quấy nhiễu, Triệu Phú Quý hoàn hồn, y lập tức hét lớn
chạy vọt qua: “Quan sai, đống thùng nhuộm đó là bảo vật tổ truyền dùng để
trấn phong thủy của nhà chúng ta, lão gia ngài đập nát nó chẳng phải là đập
luôn chén cơm và cơ nghiệp nhà chúng ta hay sao?” Y toát mồ hôi hột xoay
vòng vòng, cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng. Thấy nha sai sắp đập
đến bên đó, y mới không cam lòng lấy ra mấy thỏi bạc trong thắt lưng rồi
nhét vào tay quan sai. Y vừa lấy lòng vừa khách sáo với đám nha sai:
“Quan sai, chút lòng thành cỏn con, mong ngài nhận cho.”
Thiên Sắc thấy chủ tớ Triệu gia xem đống thùng nhuộm như bảo vật,
dù biết rõ nguyên nhân nhưng nàng cũng không kể với Thanh Huyền, nàng
chỉ thấp giọng giải thích: “Họ bắt đầu gặp chuyện bất trắc từ lúc quỷ môn
mở cửa, xem ra việc này có người ngầm quấy rối rồi.”
Thanh Huyền nhìn tận mắt, ghi khắc vào lòng, những điều Thiên Sắc
nói cái hiểu cái không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Nhớ lại câu Thiên Sắc vừa
mới hỏi, dường như cậu cũng suy đoán ra chút ít, bèn quan sát từng hành
động cử chỉ của chủ tớ Triệu gia.
Sau khi chủ tớ Triệu gia quay lại, tuy Triệu Phú Quý đã tỉnh táo nhưng
cũng không dám bất kính với Thiên Sắc nữa. Y thật cẩn thận thăm dò: “Hai
vị là pháp sư?”
Thiên Sắc không trả lời, chỉ liếc nhìn y: “Trong xưởng nhuộm có quỷ,
đêm qua nó đã hút máu thịt của một người nên đêm nay nó sẽ không ra
nữa, chúng ta đành phải chờ thêm mấy ngày.” Dừng một lát, nàng xoay
người đi ra khỏi xưởng nhuộm, dù đó chỉ là câu giải thích khô khan nhưng
lại xen trong đó mệnh lệnh sắc bén không thể cãi lại: “Tạm thời chúng ta sẽ
ở lại quý phủ giúp ngươi thu phục ác quỷ này.”
Phong thái quyết đoán của nàng làm Triệu Phú Quý hơi hoảng sợ, qua
một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Ở bên kia, Triệu quản gia trợn tròn mắt