THỀ NGUYỀN - Trang 653

Dụ Lan cũng không nói lời nào, nước mắt tuôn ra không ngừng, vội

vàng ôm lấy chàng trai trước giờ luôn quật cường, máu từ ngực y tuôn ra
như đóa hoa rực rỡ đầy thê lương, ướt đẫm bàn tay nàng, thấm vào quần áo
nàng, cũng làm tổn thương nàng sâu sắc. Nhưng nàng chỉ có thể cắn răng
chịu đựng, nén đau thương tận đáy lòng, cảm giác hành động tự sát này
không chỉ làm tổn thương trái tim của y mà còn của chính nàng nữa.

Thấy Dụ Lan không nói gì, Cứ Phong run run vươn tay lên, muốn ôm

lấy khuôn mặt nàng, nhưng vì bàn tay kia đang cắm sâu trong ngực, một cử
động nhỏ thôi cũng sẽ khiến y đau đớn sống không bằng chết. Y thở nặng
nhọc, bàn tay buông xuống nhưng đã được Dụ Lan giữ chặt lại. Sau đó
nàng cúi người xuống, áp sát mặt lại gần, đưa bàn tay của y lên vuốt ve
khuôn mặt nàng.

“Hứa… với ta… Kiếp sau đừng đi tìm ta…” Như là đã mỏi mệt không

thể chịu đựng nổi, Cứ Phong nhắm mắt lại, hàng mi dày lẳng lặng rủ xuống
che khuất ánh mắt, mặc cho ánh ban mai chiếu xuống xua tan bóng tối tịch
liêu. Một lúc sau, y mới mở mắt ra, bên môi là ý cười như tự giễu pha lẫn
cảm giác thỏa mãn đầy phức tạp, nhẹ nhàng thốt lên: “… Đừng gượng ép
nữa… Nàng có số mệnh của nàng… Ta có số mệnh của ta… Luân hồi…
Chúng ta… có lẽ nên… Trở lại… những gì thuộc về chính mình… Con
đường…”

“Đồ ngốc này!” Những lời Cứ Phong giống như một mũi tên đâm

thẳng vào ngực Dụ Lan, khiến nàng ngầm đau đớn không thôi. Thời khắc
này, rõ ràng là khoảnh khắc đau đớn trước tử biệt nhưng nàng lại tức giận
không thể khống chế đến run người: “Chàng ghét ở cùng ta đến vậy sao?”

“Nếu… Có thể lựa chọn… Ta tình nguyện… Chúng ta… Chưa bao

giờ gặp nhau…” Y đáp lại câu hỏi, giọng đứt quãng, mỗi cử động đều
chạm đến vết thương chí mạng kia, nhưng vẫn đau khổ chống đỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.