THỀ NGUYỀN - Trang 659

Vốn tưởng rằng dùng tình lay động, dùng lý phân tích sẽ khiến Dụ

Lan đổi ý, nhưng mà Dụ Lan chỉ nở một nụ cười: “Chàng đau khổ thì ta sẽ
trả lại chàng từng chút từng chút một, nếu chàng không nhớ chuyện cũ thì
ta sẽ kể lại từng chi tiết với chàng.” Tuy rằng nét mặt bình thản, nhưng
khóe mắt Dụ Lan đã đỏ ửng, đôi mày mảnh rủ xuống, những lời nàng nói
nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi nhưng lại càng khiến người ta thấy đau
thương, chua xót: “Cuộc đời của chàng vốn đã bị ta làm rối loạn, đời đời
kiếp kiếp chàng mãi mãi chỉ thuộc về ta.”

Đúng vậy, nàng không thể nào quên Cứ Phong, cũng không có khả

năng từ bỏ y. Từ xưa đến nay Dụ Lan là người ngang ngược, mạnh mẽ, việc
gì nàng đã quyết thì nhất định sẽ nắm chặt trong tay, cho dù nắm chặt đến
mức đối phương hấp hối hoặc nàng va vấp máu chảy đầu rơi cũng tuyệt đối
không lơi lỏng, không từ bỏ.

Cho dù việc đó có đi ngược với ý của Cứ Phong thì đã sao chứ?

Nàng hiểu tâm ý của Cứ Phong, nhưng mà nàng chưa từng hứa với y

là sẽ ai đi đường nấy, cũng chưa từng nói sẽ quên y, như vậy còn việc gì
nàng không thể làm chứ?

Đời đời kiếp kiếp, y vĩnh viễn là người đàn ông của nàng!

Trên người Cứ Phong đã có dấu ấn của nàng từ rất rất lâu rồi!

Thiên Sắc liếc nhìn Thanh Huyền, bắt gặp nét chấn động như rất khâm

phục sự cố chấp và dũng khí của Dụ Lan trên mặt hắn. Thở dài bất đắc dĩ,
cõi lòng Thiên Sắc ngập tràn xót xa, nàng bỗng cảm nhận được có một thứ
tình cảm xa lạ chưa từng biết đang dâng trào trong lòng, sợi tơ tình chôn
giấu sâu tận linh hồn nàng rung lên giai điệu bi thương: “Dụ Lan, người và
yêu khác biệt, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?”

“Cố chấp?” Dụ Lan cười chua chát, một nỗi rung động chẳng biết là

kiêu ngạo hay là trào phúng ngập tràn đáy lòng, đáy mắt thoáng nét u ám:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.