THỀ NGUYỀN - Trang 677

không hề thanh minh chỉ quấn thật kín thân thể nàng, che hết cảnh xuân kia
lại.

“Không phải suốt ngày ngươi làm ầm lên nói là phải làm tiểu lang

quân của ta sao?” Tuy bị tấm chăn gấm quấn chặt nhưng Thiên Sắc lại ngả
người tựa vào lòng Thanh Huyền, đôi hàng mi khẽ chớp, biểu cảm bạo dạn
lại có chút quyến rũ: “Sao bây giờ ngươi lại bày đặt ngại ngùng khác hẳn
như thế?” Vừa oán trách, nàng vừa vươn một cánh tay trong tấm chăn gấm
ra ôm lấy cổ Thanh Huyền.

Vừa nghe ba chữ “Tiểu lang quân”, Thanh Huyền xưa nay da mặt dày

như thế cũng không biết nên trả lời như thế nào, nhìn cánh tay trắng trẻo
nõn nà quấn quanh mình, lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn, thật sự là đón nhận
thì không phải đẩy ra lại không được, đúng kiểu “ngại ngùng khác hẳn”.

“Sư phụ, đừng, đừng như vậy…” Xưa nay, hắn cực kỳ hâm mộ Dụ

Lan luôn chủ động với Cứ Phong, nhưng bây giờ đối mặt với sự kỳ lạ của
Thiên sắc, hắn không thể thích nghi được.

Nếu không phải luôn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời khỏi nửa bước,

Thanh Huyền thực sự nghi ngờ người con gái trước mắt này vốn không
phải là Thiên Sắc.

Xưa nay nàng luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc, dù đôi lúc vô tình dịu

dàng cũng không đến mức phóng túng như bây giờ!

Không thể kháng cự, theo cánh tay vươn lên, còn có thân thể của

nàng, hai má của nàng. Cách lớp áo quần, mặt của nàng nhẹ nhàng cọ trước
ngực hắn, nghe thấy trái tim trong lồng ngực đập ngày càng nhanh, nàng
ngước mặt lên, mỉm cười rồi lại cúi đầu, dường như rất thích thú, cả người
giống như rắn dính sát vào người hắn. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra bên tai
hắn, như làn gió thơm nhẹ nhàng thổi vào tận xương tủy, hút mất hồn người
khác: “Thanh Huyền, chàng thật sự thích ta sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.