THỀ NGUYỀN - Trang 676

Thiên Sắc ngồi trên giường, mái tóc hơi rối, khuôn mặt đã hết đỏ,

dường như đầu óc đã tỉnh táo lại. Thấy Thanh Huyền xoay người lại, nàng
nhướng mày nhẹ nhàng mỉm cười, trên gương mặt trắng nõn như ngọc
không hề son phấn lại ẩn hiện chút hồng hào, giống như thoa một lớp son
mỏng, khi khẽ mỉm cười liền trở nên quyến rũ mê hoặc lòng người khiến
người ta không thể chống đỡ nổi.

Nhưng điều khiến Thanh Huyền đờ người ra không phải thứ này mà là

— nàng lại tự tháo thắt lưng, cởi y phục của mình!

“Sư phụ?!” Thanh Huyền như không thể tin nổi vào mắt mình, vì kinh

ngạc nên đầu óc trống rỗng, chỉ có thể thốt lên ngập ngừng: “Sư phụ…
Người, người đang làm gì vậy?”

“Mới vừa rồi không phải ngươi muốn cởi y phục của ta sao?” Ngước

mắt lên nhìn Thanh Huyền đang ngây ra như phỗng, Thiên Sắc cởi chiếc áo
cuối cùng trên người ra nhẹ nhàng ném xuống dưới giường, đôi mắt mang
theo sự thấu hiểu, giống như hành động này là đáp ứng tâm nguyện của
hắn. Sau khi đóng cửa phòng, ánh sáng có vẻ tối hơn, phía sau tấm màn che
kia, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết càng nổi bật lên giữa chăn gấm: “Không
cần ngươi ra tay, ta sẽ tự cởi.”

“Người… Ta…” Cũng không biết là vì nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt

nhất thời bị kích thích, hay là do tâm sự bị vạch trần nên có chút xấu hổ,
tóm lại, mặt Thanh Huyền đỏ lên, lắp bắp rồi lại ngập ngừng nói không nên
lời, một lúc sau cũng không nói được gì, chỉ có thể đứng yên nhìn nàng.

Đúng vậy, tuy rằng ngây người nhìn nàng nhưng đầu óc của hắn rất

tỉnh táo, không bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, càng nhìn càng thấy nàng
bất thường nhưng không thể nói rõ ra được.”Sư phụ, rốt cuộc là người có
biết mình đang làm gì không?” Khẽ nhíu mày, hắn bước lên, dù không biết
bản thân có thể tự chủ được hay không nhưng vẫn kéo một tấm chăn gấm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.