THỀ NGUYỀN - Trang 714

Theo tin tức Ngọc Thự chuyển đến, mọi chuyện quả thật có điều lạ

lùng.

“Thật không?” Dường như Bán Hạ cũng không lạ gì tin tức này, y hơi

nhếch khóe môi như cười như không, ngữ điệu thản nhiên vẫn không hề
thay đổi: “Sợ gì chứ, sư huynh và Thiên Sắc lại hợp sức phong ấn thêm lần
nữa là được thôi. Dù sao với sư huynh mà nói, đó là việc quen tay chẳng
thành vấn đề mới đúng.”

Những lời đó, rõ rành rành là đang chế giễu không thèm che giấu.

Lần trước liên hợp với Thiên Sắc phong ấn Bách Ma Đăng chỉ là may

mắn, Phong Cẩm biết rõ điều này. Bách Ma Đăng năm xưa, tà khí ngập
tràn, sức mạnh to lớn, đến cả Nam Cực Trường Sinh đại đế và Hạo Thiên
cũng bó tay chịu thua. Hắn và Thiên Sắc chỉ là hai tiểu nhân vật mới xuất
thế, nếu không phải đúng dịp gặp được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tình cờ
được trời trợ giúp thì làm sao có đủ khả năng phong ấn Bách Ma Đăng mà
không mất một sợi tóc?

Cho nên, sau đó mọi người xem y và Thiên Sắc như đấng cứu thế,

đương nhiên y không tránh khỏi có hơi lâng lâng, quả thật cảm thấy mình
như một anh hùng đội trời đạp đất. Tuy nhiên, y vẫn không thể đoán ra
huyền cơ trong đó, đã qua hơn ba ngàn năm thế nhưng y vẫn không thể
nghĩ ra.

“Bây giờ, chỉ e không được.” Cất tiếng cười khổ, Phong Cẩm không

hề che giấu sự lo lắng của mình, nét mặt tối tăm ảm đạm, giọng nói bất
chợt trầm trầm thoáng chút mơ hồ: “Thiên kiếp của Thiên Sắc sắp đến,
đừng nói đến việc hao tổn tu vi cùng ta phong ấn Bách Ma Đăng có thành
công không, một khi Thiên kiếp của nàng giáng xuống, Thiên Sắc sao có
thể chịu đựng nổi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.