THỀ NGUYỀN - Trang 716

vẫn còn dính máu của hắn. Nhục Nhục liếm môi, gầm gừ nhìn chòng chọc
Thanh Huyền, ánh mắt nhìn hắn không giống nhìn một con người mà như
loài dã thú trong tư thế rình mồi.

Thanh Huyền bịt chặt miệng vết thương không nghiêm trọng kia, có

điều vết thương rất lạ lùng, máu tuôn xối xả qua kẽ tay hắn, tựa như sóng
triều không hề ngừng lại. Từng giọt rơi xuống mặt đất hóa thành màu đỏ
sẫm đáng sợ.

Nhục Nhục tru lên, tiếng tru này hệt như một đứa trẻ mới sinh vì đói

khát mà cất tiếng khóc nỉ non, tại một nơi vắng vẻ không người, từng tiếng
vọng lại khiến người ta sởn gai óc.

Thanh Huyền đã phát giác sự nguy hiểm của Nhục Nhục, nhưng hắn

chỉ đứng chôn chân tại chỗ không hề có động tác khác. Thật ra, hắn chỉ cần
gọi Càn Khôn kiếm là có thể giết chết thiếu niên kỳ lạ này, nhưng tình
nghĩa huynh đệ những năm qua không phải hư tình giả ý, hắn lại không
phải là người có ý chí sắt đá thì sao có thể xuống tay cho được?

Mặc kệ thế nào đi nữa, trước dùng trí bắt nó đã, bất kể có chuyện gì

khiến Nhục Nhục thành thế này, chỉ cần đưa nó tới gặp sư phụ, chắc chắn
sẽ có biện pháp giải quyết thôi.

Thanh Huyền quyết ý, hắn đứng yên tại chỗ, chăm chú quan sát Nhục

Nhục đang tiến tới từng bước một, nét mặt bình thản.

Nhưng vào lúc Nhục Nhục nôn nóng muốn thử nhào tới tấn công vào

chỗ hiểm của Thanh Huyền. Bỗng nhiên, có âm thanh loạt xoạt vang lên
trong rừng, tiếng động đó rất lạ kỳ, giống như có những cơn gió thổi tới từ
nhiều hướng rồi tụ lại ở giữa rừng cây tạo thành một cơn lốc xoáy, lại giống
như có vô số người trốn trong rừng đang đồng loạt rung những nhánh cây
liên tục lào xào lạc xạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.