THỀ NGUYỀN - Trang 715

Dừng một lát, Phong Cẩm rũ mắt, thần sắc lại khôi phục vẻ xa cách

thâm trầm vốn có, bhưng thoáng đâu đó còn ẩn hiện vẻ cố trấn tĩnh. Đôi
con ngươi đen hơi ảm đạm, đến cả ngữ khí cũng hơi do dự không dám
chắc: “Huống chi bây giờ ta và nàng chỉ e không còn tâm ý tương thông
như năm xưa nữa.”

Ngày xưa là tình nhân, bây giờ là kẻ lạ, nàng và y e rằng không còn cơ

hội cùng nhau xuất hiện nữa.

Vốn đó chỉ là nỗi lo âu, bây giờ nhận ra sự thật rõ rành rành, ánh mắt

Phong Cẩm càng ảm đạm.

******

Bỗng nhiên, tầm mắt trước mặt tối đen.

Thanh Huyền không thể ngờ Nhục Nhục đột ngột tấn công, cơ thể gầy

gò như nổi điển, ẩn chứa sức mạnh vô hạn. Nhục Nhục nhào tới đè mạnh
hắn xuống đất khiến gáy hắn đau buốt, Thanh Huyền còn chưa kịp phản
ứng, Nhục Nhục đã há miệng cắn vào động mạch trên cổ hắn.

Tuy rất kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn luôn nhạy bén cảnh giác.

Thanh Huyền vươn tay đẩy mặt Nhục Nhục ra, nhưng thật không ngờ lại
như dâng món ngon đến tận miệng nó. Không một chút do dự, Nhục Nhục
cắn vào cổ tay Thanh Huyền, cơn đau buốt khiến Thanh Huyền siết chặt
tay, dồn hết sức đạp Nhục Nhục văng ra xa mấy trượng.

Vết thương trên cổ tay chảy máu đầm đìa, nhanh chóng thấm ướt hơn

phân nửa ống tay áo của Thanh Huyền.

Gió đông phơ phất, Thanh Huyền mới chợt nhận ra lưng mình ướt

đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào lưng lạnh buốt xương. Khi Thanh Huyền
ngẩng đầu cảnh giác quan sát Nhục Nhục cách đó mấy trượng thì mới phát
hiện đôi mắt Nhục Nhục đỏ rực, lạnh lẽo khát máu, hàm trắng trắng nhởn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.